Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1290: Diệp Huy (1)

Ninh Vô Dạ dùng sức hít mấy hơi, cảm nhận sinh cơ nhanh chóng xói mòn, lạnh lùng nói: "Ta muốn gặp Diệp Huy."

"Diệp khôi thủ có thân phận cỡ nào, loại phản đồ bẩn thỉu như ngươi có thể gặp?" Ngục tốt khinh thường chửi thề một tiếng, trực tiếp nhổ cục đờm lên mặt Ninh Vô Dạ, chợt hắn ta lấy xuống một cây roi từ trên vách, cái roi này cực nhỏ lại mang theo vô số gai ngược tinh mịn, hung hăng quất vào khuôn mặt Ninh Vô Dạ.

Ba!

Cả khuôn mặt Ninh Vô Dạ đã máu thịt be bét, căn bản không nhìn ra khuôn mặt tuấn lãng cương nghị ban đầu.

Hắn ta nôn ra một ngụm máu, trong bọt máu lại có mấy cái răng.

"Không phải ngươi muốn hỏi ta tại sao lại mưu hại Diệp khôi thủ sao?" Ninh Vô Dạ tỉnh táo nói: "Điều này liên quan đến một bí mật rất lớn, cũng có liên quan với 'Ninh' tiên, ngươi không có tư cách nghe chuyện này, ta nhất định phải chính miệng nói cho Diệp khôi thủ"

"Nếu không, dù chịu hình mà chết, cũng không nói ra nửa chữ"

"Nếu vì sự ích kỷ của ngươi, dẫn đến việc Diệp khôi thủ không thể nhận được quan trọng tin tức, ngươi có thể gánh được hậu quả này không?"

Ngục tốt ngừng tay, ngọn đuốc mỡ bò cháy hừng hực ở sau lưng hắn ta, cả gương mặt hắn ta bị che dấu trong bóng tối, không nhìn ra vẻ mặt, cũng không biết là tin hay không tin.

Một lát sau, hắn ta cười gằn nói: "Tốt! Lão tử đi bẩm báo Diệp khôi thủ."

"Nhưng trong lúc lão tử không có ở đây, ngươi cũng đừng nghĩ dễ chịu"

"Đừng tưởng nói năng đe dọa đẩy lão tử đi là có thể nhận được cơ hội thở dốc"

Thế là, ngục tốt lấy ra một cái khung sắt không cao hơn đầu gối là bao nhiêu từ trong góc hẻo lánh, đỉnh chóp khung sắt này có một cái khuyên sắt, còn lấy xích sắt rất ngắn kết nối thành còng tay.

Soạt... Soạt... Sau khi chuẩn bị xong hình cụ, ngục tốt lội nước đến dưới giá gỗ, tháo Ninh Vô Dạ xuống, kéo tới trước khung sắt.

Sau khi loay hoay một trận, Ninh Vô Dạ bị ép cuộn mình thành hình cầu, đầu và hai tay đều bị vòng sắt và xiềng xích khóa lại, hai chân cũng bị cố định ở trên giá đỡ.

Dường như loại tư thế này cũng không đau khổ nhưng không lâu sau Ninh Vô Dạ cảm thấy lục phủ ngũ tạng khó chịu, trong thất khiếu có máu tươi chậm rãi chảy ra...

Ngục tốt ôm cánh tay đứng bên cạnh quan sát nhìn đến đây, lúc này mới khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Sau khi hắn ta đi, trong thủy lao chỉ còn một mình Ninh Vô Dạ, lúc này áp lực đến từ phế phủ càng lúc càng lớn, tất cả vết thương và lỗ thủng cũng bắt đầu chảy ra vết máu.

Cơn đau to lớn chen chúc mà tới.

Nhưng vẻ mặt Ninh Vô Dạ lại rất bình tĩnh, Diệp Huy là thủ đồ của hắn ta ở trong thế giới mộng cảnh, cũng do một tay hắn ta bồi dưỡng lên.

Mình bồi dưỡng hắn ta từ một người cửa nát nhà tan, nghèo rớt mùng tơi bị vứt bỏ, trở thành khôi thủ Thăng Tiên hội có một chỗ cắm dùi ở phương thế giới này.

Nhìn từ sự chung đụng lúc trước, đệ tử này rất hiếu thuận, cố gắng, quan tâm, rất phù hợp với yêu cầu truyền nhân của hắn ta.

Đợi lát nữa chỉ cần thấy Diệp Huy, nói rõ thân phận của mình, hắn ta có thể lập tức thoát khỏi vòng vây.

Một canh giờ sau.

Quanh người Ninh Vô Dạ đã tích một vũng máu đọng, khí tức vô cùng yếu ớt, bởi vì sinh cơ xói mòn quá nhiều, lúc này tinh thần của hắn ta đã rơi vào một mảnh ngơ ngác.

Cuối cùng ở cửa đã phát ra tiếng động.

Đầu tiên là tiếng mở khóa, tiếp theo một đoàn người nối đuôi nhau mà vào.

Ninh Vô Dạ giãy giụa ngẩng đầu, chỉ thấy người cầm đầu mặc áo gấm là Diệp Huy!

Chỉ có điều, vẻ mặt của đệ tử này rất khác lúc cầu nguyện, lúc đó vẻ mặt Diệp Huy cung kính, dáng vẻ ngoan ngoãn, lúc này lại đầy vẻ kiêu căng.

Mấy người đi theo sau hắn ta đều là đám cao tầng thường xuyên nhìn thấy lúc cầu nguyện thường ngày, đều ăn mặc lộng lẫy, trên trán giấu giếm vẻ kiêu ngạo, mặt không thay đổi đánh giá Ninh Vô Dạ.

Người đi cuối cùng là ngục tốt vừa rồi, lúc này ngục tốt hoàn toàn không có vẻ diễu võ giương oai trước đó, khom lưng cụp mắt cẩn thận đi theo sau.

Thấy Diệp Huy nhanh chân đi về phía mình, Ninh Vô Dạ lập tức mừng rỡ, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Diệp Huy đứng lại bên cạnh hắn ta, không dông dài một chữ nào với hắn ta, trực tiếp duỗi ra năm ngón tay giữ chặt đỉnh đầu của hắn ta, bắt đầu sưu hồn!

Trong nháy mắt, Ninh Vô Dạ chỉ cảm thấy thần hồn của mình chấn động mãnh liệt, cả người như bị một luồng lực lượng khổng lồ rút ra, vặn vẹo, nghiền nát...

Đáng sợ nhất là, mặc cho hắn ta đau khổ như thế nào, đều không thể bất tỉnh, chỉ có thể bị động thừa nhận quá trình sống không bằng chết này.

Một lát sau, Diệp Huy sưu hồn hoàn tất, tâm niệm vừa động, một luồng nước sạch đột nhiên sinh ra, rửa sạch máu dính trên tay của hắn ta, sau đó hời hợt nói: "Lãng phí thời gian của bản tọa!

Người này chỉ là một nội ứng vô danh tiểu tốt do triều đình phái tới, giết đi."

Nghe vậy, sắc mặt ngục tốt lập tức tối tăm, vội vàng quỳ xuống, hung hăng dập đầu nhận sai: "Tiểu nhân biết tội! Tiểu nhân biết tội! Không ngờ tên xảo quyệt này lại cả gan làm loạn như thế, cầu khôi thủ tha mạng! Sau này tiểu nhân không dám làm phiền khôi thủ vì loại chuyện nhỏ nhặt này nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận