Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1970: Khí thế như hồng

"Ha ha ha ha! Dù Thánh Tử ma môn này việc ác bất tận, lại là tài thần lớn nhất của lão tử..."

"Xuyt, nhỏ giọng một chút! Chẳng lẽ muốn vào Thiển Lâu uống trà?"

Trên pháp chu.

Âu Dương Tiêm Tinh trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn qua Bùi Lăng đứng thẳng trên bầu trời nơi xa, vị Thánh Tử này vốn rất quen thuộc, lúc này lại như cao lớn lạ thường, một người một đao, nguy nga thiên địa!

Ở sau lưng nàng, hơn trăm đệ tử một mạch Kiêm Tang ngây ra như phỗng, như mộng như ảo.

Trong giây lát, mới có người mở miệng: "Thánh... Thánh Tử thắng?"

Âu Dương Tiêm Tinh nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức tiếng nói âm vang: "Thánh Tử thắng! !!"

Ngay sau đó, đệ tử một mạch Kiêm Tang đột nhiên bộc phát ra tiếng hoan hô vô cùng phấn chấn!

Bọn họ có từng nghĩ sau khi Thánh Tử chiến bại, quy thuận hoàng triều; có từng nghĩ Thánh Tử không địch lại Hoàng đế, dùng át chủ bài của Thánh tông trốn đi thật xa; có từng nghĩ đến thời khắc mấu chốt Thái Thượng trưởng lão hoặc là lão tổ sẽ xuất hiện cứu Thánh Tử... Nhưng không ai đoán được Thánh Tử lại thắng!

Hơn nữa trước sau chỉ dùng ba chiêu!

Đúng vậy, Hoàng đế Lưu Lam hoàng triều thật sự nhường Thánh Tử mười chiêu, nhưng mạnh được yếu thua, được làm vua thua làm giặc!

Dù vị hoàng đế này nhường một ngàn chiêu cũng tốt, một vạn chiêu cũng được, dù sao bây giờ người thắng là Thánh Tử!

Lúc này, tất cả sợ hãi và bàng hoàng đều hóa thành sự vui mừng điên cuồng và sự tự hào từ đáy lòng!

"Thánh Tử đúng là tuyệt thế thiên kiêu được tuyển chọn từng tầng của Thánh tông ta, thực lực tu vi đều khiến ngụy đạo theo không kịp"

"Không sai! Thánh Tử nhập đạo chưa lâu, là vãn bối của ngụy đế, lại dùng ba chiêu đánh ngụy đế xuống Lam Kinh thành, có thể thấy ngụy đạo khí số đã hết, đứng trước mặt Thánh Tử tông ta đều là gà đất chó sành!"

"Một mạch Kiêm Tang ta đại hưng!"

"Là Thánh tông đại hưng!"

"Nguy tông yếu đuối, không chịu nổi một kích!"

"Không, là Thánh Tử uy vũ, thiên thu vạn tái, pháp lực vô biên, đao trấn thiên hạ!"

"Thánh Tử uy vũ! Thiên thu vạn tái, pháp lực vô biên, đao trấn thiên hạt"

Chúng đệ tử đồng thanh kêu lên hô quát, quét qua vẻ suy sụp tinh thần trước đó, khí thế hùng hổ kéo lên, trong chốc lát gào thét như núi!

Cách đó không xa, Lệ Hàn Ca và tử đệ Lệ thị cũng ngẩn ngơ, pháp bảo trong tay bọn họ không ngừng lấp lóe ánh sáng, vù vù liên tục, trong chốc lát căn bản không rảnh tiếp tục liên lạc với tông môn.

Một hồi lâu sau, mới có một tử đệ Lệ thị thân hình cao lớn, khuôn mặt đoan chính hỏi: "Đây là Bùi thánh tử? Thiên kiêu duy nhất có thể so sánh với Liệp Nguyệt tỷ trong thế hệ này của chúng ta?"

Vẻ rung động trong mắt Lệ Hàn Ca còn chưa mất, khẽ lắc đầu, đúng là Liệp Nguyệt tỷ rất lợi hại, nhưng cũng không thể kinh khủng như Bùi Lăng!

Vốn nàng cũng tưởng thiên kiêu chói mắt nhất Thánh tông đời này là Liệp Nguyệt tỷ, nhưng bây giờ... Bùi thánh tử hoàn toàn xứng đáng là thiên kiêu số một Thánh tông!

Không!

Bùi thánh tử là thiên kiêu toàn mạnh nhất bộ Thánh đạo, toàn bộ chín môn phái lớn, thậm chí khắp thiên hạ, không ai sánh kịp!

Lúc trước trưởng bối trong tộc lựa chọn nâng đỡ Bùi thánh tử, đúng là mắt sáng như đuốc, nhìn xa trông rộng!

Nghĩ tới đây, tâm tình Lệ Hàn Ca kích động, lập tức hô theo những đệ tử một mạch Kiêm Tang kia: "Thánh Tử uy vũ! Thiên thu vạn tái, pháp lực vô biên, đao trấn thiên hạ!"

Tử đệ Lệ thị khác ngẩn ngơ, sau khi kịp phản ứng, cũng nói theo:

"Thánh Tử uy vũ! Thiên thu vạn tái, pháp lực vô biên, đao trấn thiên hạ!"

Thế là, tiếng hô trên boong thuyền càng thêm lớn mạnh, đám người một lòng, khí thế như hồng, sĩ khí tăng vọt, mặc dù không hơn trăm người lại có xu thế đè xuống thanh thế của toàn bộ Lam Kinh thành.

Ngay lúc tử đệ Lệ thị, một mạch Kiêm Tang vô cùng kích động, rất nhiều lô đỉnh Thiên Sinh giáo nhìn Bùi Lăng, hô hấp cũng hơi gấp rút, ngực chập trùng kịch liệt, mị nhãn như tơ, hai gò má tuyết trắng đột nhiên hiện lên hai ráng mây ửng đỏ.

"A... Chủ nhân... Ừ... Thật muốn... Muốn đi hầu hạ chủ nhân ngay bây giờ...

"Hiện tại thiếp thân trở về phòng thay quần áo... Sẽ đổi sang áo lông của Hoàng hậu ngụy triều...

"Còn có mũ phượng..."

Lúc nói chuyện, nữ tu như rắn kia bước chân vội vàng, nhanh chóng đi vào khoang.

Cùng lúc đó, Luân Hồi tháp Dư Tử Cơ và Thư Vũ cũng vừa lấy lại tinh thần từ sự ngạc nhiên, lập tức tinh thần đại chấn: Thánh Tử lại đánh bại ngụy đế Lưu Lam hoàng triều chính diện!

Cực kỳ tốt!

Sau đó có thể cứu vớt phương thiên địa này!

Còn có những đạo tặc ti tiện Cửu Nghi sơn, Yến Tê thành, Hàn Ảm Kiếm tông, Tố Chân Thiên đánh cắp linh cơ thiên địa này, cũng không để lại một tên nào!

Dư Tử Cơ lập tức nói: "Thánh Tử lòng dạ nhân hậu, bảo vệ thiên địa, cho nên đi cứu thế, ngụy triều ngu ngốc vô đạo, che chở rất nhiều sinh linh, thôn phệ vô số tư lương, khiến Bàn Nhai giới không chịu nổi gánh nặng, tội đáng chết vạn lần!"

Thư Vũ gật đầu: "Hôm nay là lúc giúp đỡ đại nghĩa!"

"Trên dưới Lam Kinh, trong ngoài hoàng thành nhất thiết phải đánh tan, không buông tha bất kỳ một ngụy đạo ích kỷ nào!"

"Trả cho phương thiên địa này một càn khôn tươi sáng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận