Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1719: cấm kỵ

Vừa nói ra lời này, rất nhiều tộc lão đều không lên tiếng, mà đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lệ Vô Cữu.

Lệ Vô Cữu cau mày, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, lập tức làm ra lựa chọn tối đa hóa lợi ích: "Đến Thiên Sinh giáo trước, mua một nhóm lô đỉnh đẳng cấp cao dạy dỗ tốt."

"Lại lấy danh nghĩa thông gia cưới thiếp, đến Luân Hồi tháp và Vô Thủy sơn trang mua một ít nữ tu đẳng cấp cao miễn phí trở về.

"Ngoại trừ cái đó ra, phái người đến địa bàn năm tông ngụy đạo, tìm kiếm một nhóm người thân hoàn bích dung mạo, tu vi, xuất thân đều là đối tượng tốt nhất..."

U Tố nộ.

Sương trắng bành trướng như sóng như núi, lại như e ngại, cứ thế để trống ra một khu vực lớn trống không.

Cửa ra vào hoa mỹ như cung điện tiên lâu im lặng đứng sừng sững.

Trên đất trống phía trước quyền phong gào thét, quỷ khóc như nước thủy triều, một trận hỗn chiến đang tiến hành.

"Tất" hiện ra nguyên hình, mười cánh tay đều bắp thịt cuồn cuộn, từng sợi gân xanh to khỏe bằng bắp đùi thường nhân nổi lên, từng quyền nên xuống, trong đôi mắt đỏ hồng tràn đầy sát khí, khí tức ngang ngược như thực chất quanh quẩn quanh người.

"Tù" cầm theo chiếc lồng vẫn đứng tại chỗ, chỉ có điều chỗ ban đầu hắn ta đứng là một vùng đất bằng, lúc này lại thành một cột đất đơn bạc, lấy cột đất làm trung tâm, mặt đất cát bay đá chạy đã bị đánh ra một cái hố tot Áo bào trắng hơn tuyết, khuôn mặt lại hơn tuyết trắng.

Bàn tay anh hài sau lưng "Tù" không ngừng vỡ vụn, hôi phi yên diệt dưới quyền phong vô cùng cương mãnh, nhưng cũng không ngừng mọc ra mới, không ngừng sinh ra như vô cùng vô tận.

Hai người đều tấn công chính diện, bão cát tản ra muôn hình vạn trạng, đánh đến vô cùng kịch liệt.

Cách đó không xa, Hồng Phấn tân nương váy cưới nhẹ nhàng, bàn tay tinh tế trắng noãn duỗi ra từ ống tay áo thêu thùa phức tạp, nhẹ nhàng vỗ một chưởng về phía "Đề", cùng lúc đó đầu ngón tay của nàng nhanh chóng gảy mấy cái, vô số sợi tơ nhìn không thấy như ngày xuân bay phất phơ phun ra ngoài, muốn quấn vào thân thể "Đề".

"Để" phiêu đãng như tờ giấy diên, mơ hồ không chịu lực, tóc dài tăng vọt trong khoảnh khắc che khuất bầu trời, ngăn trở chưởng kình của Hồng Phấn tân nương, lại như có cảm giác chặn đường sợi tơ vô hình, sợi tóc và sợi tơ không ngừng giao đấu giữa không trung, một sợi tóc xanh như đêm tối lan tràn chảy xuôi như nước sông, động nhiên bùng lên quấn vào mắt cá chân Hồng Phấn tân nương...

Bốn vị Tham Nô vô cùng suy yếu, tất cả miệng trên mặt mở ra.

Trong hư không xung quanh Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa lập tức xuất hiện lít nha lít nhít giác hút dữ tợn, cắn xé về phía hai người.

Yến Minh Họa không do dự chút nào, lập tức chống ô lụa lên, bóng tối to lớn bao phủ xuống, đây là thủ đoạn phòng ngự mà trước đó ý chí đọa tiên truyền thụ cho, bóng tối cùng che lấy nàng và Lệ Liệp Nguyệt.

Lệ Liệp Nguyệt nhẹ giơ bàn tay trắng nõn lên, [Độ Kiếp Trấn Hồn Linh] nhẹ nhàng rung động: "Reng reng reng..."

Trong tiếng chuông trong trẻo êm tai, sương đen tràn ngập quanh người nàng mở ra lít nha lít nhít đôi mắt, váy khói chập chờn liên miên không dứt, U Hồn thị nữ liên tục không ngừng hiện ra, lao thẳng về phía bốn tên Tham Nô...

"Cạch!"

Lưỡi dao phá không, một đạo đao khí huyết sắc cô đọng như thực chất chém về phía "Úc", vẻ mặt "Úc" u buồn đưa tay chụp vào đao khí, trong nháy mắt đã bóp đao khí vỡ nát.

Ngay sau đó, hắn ta chỉ một cái về phía Bùi Lăng.

Bùi Lăng thôi động [Tru Ác Kỳ], gió mạnh bùng lên, khoảnh khắc thổi tan chỉ kình của "Úc", dư thế không giảm tiếp tục đánh về phía "Úc"...

ầm ầm ầm Ầm ầm...

Ba phe cùng chiến đấu dữ dội, ở giữa lại ngăn cản được nhau, trong chốc lát lại rơi vào thế bí.

Bùi Lăng vừa ra tay vừa đến gần cánh cửa thứ hai.

Tất cả người sống và người chết đều ăn ý di chuyển theo hắn, trong lúc cát bay đá chạy, chiến trường dần di chuyển đến cửa ra vào thứ hai.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng bọn họ đã đến chỗ cách cánh cửa thứ hai không xa.

Bùi Lãng đột nhiên dừng bước lại.

Tất cả người sống và người chết khác đều dừng bước chân theo, nhưng đủ loại thuật pháp trên tay không hề có ý dừng lại.

rầm rầm rầm...

Quyền đến chưởng đi, giác hút dữ tợn, U Hồn đầy trời... Hỗn chiến vẫn đang tiếp tục.

Thấy Bùi Lăng không tiến thêm nữa: "Tù" đang giao thủ với "Tất"

đột nhiên trầm giọng nói: "Người sống đừng lãng phí thời gian."

"Ngươi không ngăn cản được chúng ta!"

Vẻ mặt "Úc" lo lắng không yên không vui, vẻ có bệnh càng tăng lên, cũng mở miệng nói: "Nguyền rủa nơi đây đã càng ngày càng mạnh, người sống, ngươi không chống đỡ được bao lâu!"

"Đừng đau khổ chống đỡ, nhanh chóng vào cửa!"

Lúc bóng dáng Hồng Phấn tân nương phiêu hốt, yếu ớt nói: "Bùi công tử, nhanh chóng đi vào!"

"Hay là không nỡ tách ra với thiếp thân?"

Sắc mặt Bùi Lăng không có chút biến hóa nào, mặc dù hắn đã xác nhận với "Tất", cấm kỵ sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng vì lý do cẩn thận, ngay từ đầu hắn ra tay chỉ nhằm vào thủ hạ của "Úc"

và Hồng Phấn tân nương.

Sau đó vẫn không có việc gì, mới dám dần buông tay buông chân...

Hiện tại, thời gian đã qua lâu như vậy, hai vị cấm kỵ vẫn không có bất kỳ hành động gì, hắn có thể thử thêm một bước nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận