Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1852: Mặt ngọc thiên thủ

Hắn cũng muốn liên thủ với Tô Tích Nhu, cùng đối phó tu sĩ Tố Chân Thiên ở bên trong.

Chỉ có điều, pháp tắc tòa dịch trạm thứ hai này khác với tòa dịch trạm thứ nhất, trong một gian phòng không thể cùng lúc tồn tại ba người.

Một khi trong gian phòng đã có hai người, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, một người trong đó sẽ bị cưỡng ép chuyển đến một gian phòng trống...

Bởi vậy, hiện tại hắn chỉ có thể để Tô Tích Nhu lên trước.

Chờ sau một nén nhang, lực lượng tu sĩ Tố Chân Thiên bên trong bị Tô Tích Nhu tiêu hao gần đủ rồi, sau đó hắn lại ra tay...

Lúc này, lại nghe Tô Tích Nhu gật đầu nói: "Được."

Nàng giậm chân tiến lên, giơ tay lên gõ cánh cửa.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa trong trẻo chầm chậm quanh quẩn trong hành lang.

Tô Tích Nhu gọn gàng dứt khoát mở miệng nói: "Ngụy đạo Tố Chân Thiên, mở cửa!"

Trong cửa hoàn toàn yên tĩnh, dường như căn bản không có người, chưa từng truyền ra tiếng đáp lại gì.

Nhìn thấy tình cảnh này, Bùi Lăng không hề thấy bất ngờ.

Lúc này vận chuyển [Thực Nhật bí lục 1, hóa thành dáng vẻ nữ tu Tố Chân Thiên.

Cùng lúc đó, hai cánh cửa ra vào một quỷ quyệt, một hoa mỹ nguy nga, từ từ bay lên đỉnh đầu.

Khí tức kinh khủng, tai hoạ ầm vang tản ra!

Ngay sau đó, Bùi Lăng thay thế nữ tu Tố Chân Thiên trả lời Tô Tích Nhu: "Tốt!"

Vừa nói xong, bóng dáng Tô Tích Nhu lập tức biến mất.

Bùi Lăng lập tức biết, Tô Tích Nhu đã tiến vào trong phòng nữ tu Tố Chân Thiên!

Hắn khôi phục diện mạo như cũ, vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên ngoài, bắt đầu yên lặng chờ đợi.

Một mảnh lờ mờ.

Bốn vách tường trên dưới đều là vách quan tài rắn chắc.

Vẻ mặt nữ tu Tố Chân Thiên bình tĩnh nằm ngửa trong quan tài, hai tay xếp chồng đặt ở bụng dưới, váy áo sạch sẽ, dáng về ưu nhã, lúc này lông mi dài buông xuống, hai mắt nhắm chặt như ngủ say.

"Cốc cốc cốc."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói ngọt mềm của một nữ tử theo vẻ lạnh lẽo truyền vào: "Ngụy đạo Tố Chân Thiên, mở cửa!"

Vẻ mặt Tố nữ tu Chân Thiên không có bất kỳ biến hóa nào, không hề để ý tới sự khiêu khích của Tô Tích Nhu.

Ngay sau đó, một giọng nói không khác nàng là bao, truyền đến từ bên ngoài: "Tốt!"

Nữ tu Tố Chân Thiên vẫn không hề bị lay động.

Ngay sau đó, bóng dáng Tô Tích Nhu đột ngột xuất hiện ở bên trong quan tài...

Nàng vừa tiến vào quan tài, lập tức quay đầu nhìn về phía nữ tu Tố Chân Thiên, thấy nàng vẫn nhắm mắt nằm đó, hoàn toàn không biết mình đã tiến vào, hơn nữa toàn thân không có chút đề phòng nào, lúc này không chút do dự trực tiếp ra tay...

Phốc! !

Một bàn tay thon dài tái nhợt lập tức vỗ vào tim nữ tu Tố Chân Thiên.

Nữ tu Tố Chân Thiên giật mình nhận ra tình huống không đúng, lập tức mở hai mắt ra, đã thấy trong tầm mắt chật chội chật hẹp, mình đang bị vách quan tài kín không kẽ hở bao bọc vây quanh, một nữ tu dàn vẻ xinh đẹp, trắng bệch như tờ giấy nằm ở bên cạnh, pháp lực quanh người nàng bành trướng, khí tức âm u lạnh lẽo, bốn ngón tay như đao đâm xuyên qua trái tim nàng!

Thế nhưng, dù sao nữ tu Tố Chân Thiên cũng là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, trình độ thương thế này vẫn giết không được nàng!

Khí tức của nàng lập tức bốc lên, lực lượng tươi đẹp lại hùng hậu bắn ra, bàn tay trắng nón nhẹ giơ lên, lúc này chém một chưởng về phía cánh tay Tô Tích Nhu.

Tô Tích Nhu lập tức thu tay lại, né tránh một kích của nữ tu Tố Chân Thiên. Đồng thời, lại đấm ra một quyền về phía vết thương trước ngực nữ tu Tố Chân Thiên.

Tay phải nữ tu Tố Chân Thiên cầm đoạn nhánh hoa kia, tay trái bấm niệm pháp quyết, sau lưng lập tức duỗi ra từng cặp cánh tay tuyết trắng mảnh khẳnh, trong sáng như ngọc, trên cổ tay đeo nhiều loại vòng tay vàng ròng như bạch liên nở rộ, sau đó đồng loạt đẩy về phía Tô Tích Nhu.

Ầm!

Quyền chưởng của Tô Tích Nhu mới đến nửa đường đã bị ngăn cản, không gian trong quan tài nhỏ hẹp, lít nha lít nhít bàn tay nữ tu của Tố Chân Thiên bao trùm toàn bộ bên trong quan tài, Tô Tích Nhu không có bất kỳ chỗ nào để tránh né.

Nàng lập tức thu tay lại, hai tay bấm pháp quyết, một bàn tay to lớn duỗi ra từ trong hư không, như một tấm chắn bằng thịt trắng bệch ngăn trước người Tô Tích Nhu.

Ầm ầm ầm ầm ầm...

Trong tiếng vang đinh tai nhức óc, bàn tay bị đánh cho vỡ nát, bàn tay khó mà tính toán tiếp tục đánh về phía Tô Tích Nhu.

Sắc mặt Tô Tích Nhu bình tĩnh, không nhúc nhích nằm nguyên tại chỗ, lúc tất cả bàn tay sắp đụng phải nàng, lại như sâu bọ bị nhốt trong hổ phách, toàn bộ dừng lại, ngưng kết giữa chừng.

Thân thể nữ tu Tố Chân Thiên đột nhiên trở nên vô cùng cứng ngắc, không biết từ lúc nào trên dưới quanh người nàng đã che kín thi ban màu tím đen.

Những thi ban này trông mà giật mình, lấy vết thương trước ngực làm trung tâm đang lan tràn ra toàn bộ thân thể, vẫn ăn mòn trên dưới cả người nữ tu, bao gồm vô số cánh tay duỗi ra từ sau lưng nàng.

Tô Tích Nhu đưa tay, một chỉ về phía mi tâm nữ tu Tố Chân Thiên.

Sau lưng nữ tu Tố Chân Thiên đột nhiên lại sinh ra một cánh tay tuyết trắng mảnh khẳnh, nó nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống, đặt ngang ở vị trí mi tâm của nữ tu, chặn một chỉ của Tô Tích Nhu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận