Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2449: Tâm trạng khá tốt

"Lưu Lam hoàng triều Hoàng hậu, dám công khai bị nghiệt súc kia khinh bạc trên đại điển đăng cơ Tông Chủ của bản cung, cũng phải dạy dỗ nàng một chút!"

"Tố Chân Thiên Sầm Phương Ác cũng giống như vậy!"

Nghĩ tới đây, Tư Hồng Khuynh Yến cười lạnh một tiếng, lúc này đánh ra từng pháp quyết phức tạp mờ mịt...

Trọng Minh tông.

Tổ địa Chẩm Thạch Tô thị.

Động phủ ở trong lòng núi.

Thi khí cuồn cuộn như thực chất, như là biển mây tuỳ tiện bốc lên.

Bỗng nhiên, tất cả thi khí lập tức sụp đổ chính giữa trên bảo tọa, trong nháy mắt lộ ra một bóng dáng kim quan hoa phục, khuôn mặt hắn ta uy nghiêm, dáng về ngang tàng, chính là Tô Ly Kinh.

Trong tay Tô Ly Kinh bấm niệm pháp quyết, chậm rãi thu liễm khí tức, mỡ hai mắt ra, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng khó che giấu.

Tu vi đột phá đến Hợp Đạo trung kỳ!

Từ lúc bắt đầu bế quan đến bây giờ cũng chỉ qua mấy tháng.

Lần này cảnh giới đột phá tốn ít thời gian hơn dự tính của hắn ta.

Đến tình trạng hiện tại của hắn ta, quyền thế, thanh danh, lợi ích... Thật ra đều không phải quan trọng nhất.

Quan trọng nhất vẫn là tu vi của mình!

Trong khoảng thời gian này dốc lòng tu luyện, dù là Tư Hồng Khuynh Yến mấy lần mời hay thủ hạ có tình huống quan trọng bẩm báo, hay là đồ nhi Tô Túy Khinh cầu kiến, Tô Ly Kinh đều không để ý đến.

Cho tới bây giờ, tu vi đột phá Hợp Đạo trung kỳ, cảm giác tất cả đều đáng giá!

Tô Ly Kinh vươn người đứng dậy, hai đầu lông mày hơi hiện ra vẻ phấn chấn, chợt biến mất.

Hiện tại hắn ta vừa đột phá, cần ổn định tâm cảnh, không thích hợp tiếp tục khổ tu.

Vừa hay đoạn thời gian trước đồ nhi Tô Túy Khinh từng cầu kiến hắn ta, có thể chỉ điểm cho nàng một hai...

Vừa nghĩ tới Tô Túy Khinh, Tô Ly Kinh không khỏi khẽ lắc đầu.

Vốn tính toán của hắn ta là truyền thụ [Ma Ha Sắc Diễn Quyển] cho đồ nhi này, đợi sau khi tu vi đạt tới trình độ nhất định có thể phái đi đối phó Bùi Lăng... Nhưng bây giờ, tốc độ tăng tu vi của Bùi Lăng thật sự quá nhanh.

Dù uy năng của [Ma Ha Sắc Diễn Quyển] mạnh hơn gấp trăm lần, sự chênh lệch tu vi to lớn còn ở đó, Tô Túy Khinh đi qua cũng chỉ đưa lô đỉnh cho đối phương!

Bởi vậy, hiện tại hắn ta không định dùng Tô Túy Khinh để báo thù cho mình nữa, mà muốn bồi dưỡng đệ tử này thật tốt, tương lai có thể kế thừa y bát của hắn ta...

Nghĩ tới đây, Tô Ly Kinh bước ra một bước, đã biến mất trong động phủ.

Tổ địa Tô thị.

Tổ trạch gia chủ.

Hậu viện.

Tòa tiểu lâu cửa riêng sân riêng nào đó.

Linh hương tỏa ra khói xanh lượn lờ bay lên, rèm châu buông xuống, trướng thêu nửa cuốn.

Tô Túy Khinh mặc áo gấm sắc mặt đỏ bừng, đang vụng trộm đặt một khối ngọc giản được chế tác gần đây lên mi tâm, xem xét ảnh lưu niệm trong đó.

Khối ngọc giản này là lần trước sư nương Tư Hồng Khuynh Yến của nàng phái người đưa cho sư tôn.

Chỉ có điều, trong khoảng thời gian này sư tôn vẫn luôn bế quan, không gặp ai hết, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, khối ngọc giản này cũng chỉ có thể tạm thời đặt ở trong tay mình.

Bởi vì thời gian quá dài, lo lắng làm lỡ việc lớn của sư tôn, sau khi nàng cầu kiến sư tôn mấy lần không có kết quả, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng dữ dội, đã quyết định tự xem xét ngọc giản.

Nếu chỉ là việc nhỏ, vậy cũng không cần đi làm phiền sư tôn; nhưng nếu thật sự là việc quan trọng, dù mạo hiểm bị sư tôn trách phạt cũng phải nói việc này cho sư tôn...

Thế là, nàng vừa xem xét đã hoàn toàn không dừng được...

"Túy Khinh."

Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.

Là sư tôn!

Tô Túy Khinh lập tức giật mình, vội vàng giấu ngọc giản, sau đó sửa sang lại làn váy một chút, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi ra mở cửa.

Két két!

Cửa lớn mở ra, chỉ thấy bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rắn rồi, chắp tay đứng ở ngoài cửa.

Tô Ly Kinh mắt sắc ôn hòa, tay áo bổng bềnh, khí tức quanh người càng thêm thâm trầm, khẽ gật đầu với nàng.

Thấy tình hình này, Tô Túy Khinh lập tức cung kính hành lễ: "Đệ tử Tô Túy Khinh, bái kiến sư tôn!"

Tô Ly Kinh khẽ gật đầu, sau đó hỏi: "Gần đây tình huống tu luyện của ngươi như thế nào?"

Tô Túy Khinh vội vàng nói: "Bẩm sư tôn, hiện tại tu vi của đệ tử đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, tất cả các loại thuật pháp mà sư tôn truyền thụ, ngoại trừ hai môn thần thông, đã nắm giữ toàn bộ."

Thấy đệ tử Tô Túy Khinh này chịu khó, lại thêm mình vừa đột phá, trong chốc lát tâm trạng Tô Ly Kinh rất không tệ.

Nhưng ngay lúc hắn ta chuẩn bị mở miệng chỉ điểm Tô Túy Khinh vài câu, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.

Phồn hoa nở rộ, nội thất bày biện hoa mỹ như khuê các đại tộc lập tức biến thành u ám.

Hành lang sau lưng đen kịt, không có bất kỳ nguồn sáng gì.

Trước mặt là một tòa bình phong giao tiêu, khảm nạm tạp bảo, giao tiêu nhẹ mềm như sương mù, tình hình bên trong mơ hồ mờ mịt nhìn không rõ, lại đủ để phân biệt hình dáng cử động.

Bóng dáng Tô Túy Khinh biến mất không thấy, thay vào đó lại là chân truyền tám tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận