Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1703: Tranh đạo với "Chú"

Thấy thân phận bị nhìn thấu, vẻ mặt "Úc" không chút thay đổi, hắn ta chậm rãi mở miệng nói: "Cũng như tối hôm qua, lấy ngươi cầm đầu, mở lại tế tự. Chúng ta tạm thời trở thành huyết mạch Tiêu gia, Vô Diện đại tiên cũng sẽ đáp lại, phải không?"

Tiêu Thọ giãy giụa muốn bò lên, nhưng lúc này hắn ta không có hai chân, chỉ còn sót lại một cánh tay, làm thế nào cũng không thể trốn thoát.

Nghe được "Úc" tra hỏi, sắc mặt Tiêu Thọ tái xanh, không hề có ý trả lời.

Nhưng chẳng mấy chốc hai mắt vẽ trên mặt hắn ta thể hiện rõ vẻ hậm hực, cả người đột nhiên tỉnh táo lại.

Trong giây lát, Tiêu Thọ cứng ngắc trả lời: "Đúng!"

"Úc" khẽ gật đầu, cách không đánh một trảo mang tới hương hỏa, đưa tới nói: "Hiện tại, lập tức dẫn chúng ta hiến tế"

"Cầu Vô Diện đại tiên ban thưởng tạo hóa!"

Ánh mắt Tiêu Thọ ngơ ngác, nói: "Được."

Ngay sau đó, hắn ta tiếp nhận hương, bò về phía hương lô.

"Úc" nhìn hành động của hắn ta, đưa tay chạm vào mặt nạ trên mặt, sau khi hơi do dự một chút, lại lấy nó xuống.

Trong chớp mắt mặt nạ rơi xuống, vẻ mặt sầu não uất ức của "Úc" lập tức bắt đầu không ngừng biến ảo, tràn đầy vẻ giãy giụa.

Nhìn thấy tình cảnh này, Hồng Phấn tân nương khẽ gật đầu.

Tiêu Thọ đã bị "Úc" sử dụng thủ đoạn yếm lại, trong thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại. Nhân lúc này để đối phương cầu tạo hóa cho bọn họ, đây đúng là một đường tắt nhanh nhất.

Dù hành động lần này thất bại cũng không sao, chỉ cần bọn họ có thể kịp thời tỉnh táo vào đêm nay, sẽ không có việc gì!

Nghĩ tới đây, Hồng Phấn tân nương cũng đưa tay gỡ mặt nạ xuống. Ánh mắt của nàng nhanh chóng bắt đầu biến ảo chập chờn, trong mắt lộ ra vẻ giãy giụa.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Tiêu Thọ đốt nén hương thứ nhất, hắn ta nằm sấp dưới đất, dùng một cánh tay chống đỡ thân thể, liên tục dập đầu, thấp giọng tụng niệm: "Vô Diện đại tiên, pháp lực vô biên...

"Phù hộ Tiêu thị ta..."

"Tâm nguyện cả đời, cầu đại tiên thành toàn..."

"Úc" và Hồng Phấn tân nương cố gắng duy trì ý thức của mình, cũng quỳ xuống hành lễ theo.

Chẳng mấy chốc, lúc hương hỏa bốc lên, rèm châu im ắng mở ra, khí tức vô cùng kinh khủng tùy ý tràn ra, trong khoảnh khắc càn quét toàn bộ từ đường!

Trong điện thờ, bức tượng trang phục mộc mạc yên tĩnh ngồi xếp bằng, gương mặt không có ngũ quan càng có vẻ quỷ quyệt.

Uy áp hùng hậu, âm khí như thủy triều gào thét mà ra, làm tất cả người ở trong từ đường đều cảm thấy sự run rẩy sợ hãi phát ra từ trong lòng.

"Úc" lại cách không hút tới một nén nhang, đưa cho Tiêu Thọ.

Tiêu Thọ lấy lại bình tĩnh, đốt lên rồi cắm nó vào trong lò.

Khói xanh phun ra, lượn lờ bốc lên như mây như sương, giữa không trung ngưng kết ra hai chữ: "Tiêu Thọ."

Tiếp theo: "Úc" cũng đi tới trước dâng hương, có lẽ vì lần này không mang mặt nạ, trong hơi khói cuồn cuộn hợp thành hai chữ "Tiêu Mông"

Sau đó là Hồng Phấn tân nương, nàng dâng hương, lúc lượn lờ cũng hợp thành ba chữ "Tiêu Hương Nga".

Khói hương lượn lờ, chỗ sâu trong mây khói chầm chậm hiện ra tế đàn cũ kỹ.

Tiêu Thọ đứng ở phía trước, trong chớp mắt ánh mắt chạm đến tế đàn, lập tức hơi chấn động một chút, lại nhanh chóng tỉnh táo!

Con mắt, cái mũi, lỗ tai vẽ trên mặt hắn ta lập tức như bị lực lượng vô hình lau đi, không còn tồn tại, chỉ còn lại một cái miệng lẻ loi trơ trọi.

Cùng lúc đó, sắc mặt "Úc" đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn.

Hắn ta như muốn giãy giụa, nhưng chỉ vặn vẹo một lát đã dần bình tĩnh trở lại, trên mặt hắn ta không còn vẻ hậm hực nữa.

Nhìn về phía tượng thần Vô Diện đại tiên bên trong điện thờ, trong mắt tràn đầy sùng kính và cuồng nhiệt.

Hồng Phấn tân nương đứng bên cạnh hắn ta cũng giống như vậy, tế đàn vừa xuất hiện trong tầm mắt, nàng như biến thành một người khác.

Khí tức cả người xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, vẻ mặt chỉ hơi mơ hồ, lúc ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần Vô Diện đại tiên lập tức trở nên vô cùng cung kính, khép chặt tay áo, mỗi một hành động đều cực kỳ thành kính.

Ngay trong chớp mắt ba người Tiêu gia cùng nhìn về phía mình, Bùi Lăng lập tức cảm thấy, trong tối tăm mình và một sự tồn tại kinh khủng nào đó xây dựng một loại liên hệ khó mà miêu tả.

Dường như có vô số sợi tơ nhìn không thấy, kéo dài ra từ trong cơ thể hắn, ở một đầu khác của sợi tơ quấn lên tượng thần "Chú"

cách đó không xa!

Đầu tiên Bùi Lăng khẽ giật mình, sau đó kịp phản ứng, lập tức ngạc nhiên!

Dùng truyền thừa của "Chú" tranh đoạt mệnh cách của "Chú"?

Cái thao tác lắng lơ này, không phải tìm chết sao!

Đang nghĩ ngợi, hắn lập tức cảm thấy một luồng ý chí vô cùng kinh khủng, đột nhiên nhìn chăm chú vào mình!

Bùi Lăng lập tức tê cả da đầu, ngay sau đó tốc độ hệ thống vận chuyển [Thực Nhật bí lục] đột nhiên tăng tốc, một luồng chú lực tỉnh thuần hùng hậu dọc theo sợi tơ không nhìn thấy, bắt đầu dần tràn vào trong cơ thể của hắn...

Đèn lồng trên bàn thờ đột nhiên dồn dập chập chờn.

Ánh lửa lộn xộn, hình bóng xung quanh khẽ lay động, cứ như quần ma nhảy múa điên cuồng lắc lư.

Mạ vàng và ánh châu ánh nến chiếu rọi lẫn nhau, vốn là tình cảnh uy nghiêm xa hoa, lập tức trở nên kỳ quái, trông quái đản kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận