Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1697: Tế phẩm không đủ!

Nhìn tượng thần "Chú" ở dưới chân cách đó không xa, Bùi Lăng đột nhiên hiểu được.

Bây giờ đúng là mình đã ngụy trang thành "Chú", nhưng tượng thần "Chú" vẫn luôn ở chỗ này.

Chỉ cần nghi thức của Tiêu Thọ không sai, lực lượng của "Chú"

có thể tiếp tục phát huy tác dụng!

Máu đen lăn lộn như đầm lầy, trong giây lát hoàn toàn thôn phệ toàn bộ cánh tay.

Cùng lúc đó, Bùi Lăng đột nhiên cảm thấy một luồng sinh cơ và khí huyết hùng hậu không hiểu sao lại chảy vào trong cơ thể của hắn. Tu vi trong cơ thể hắn lập tức nhanh chóng tăng lên, không lâu sau đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng khoảng cách khôi phục tu vi Kết Đan kỳ lại như hơi không đủ.

Trong lòng Bùi Lăng ngần ngơ, chợt hiểu rõ hệ thống nhận tế phẩm trên tế đàn giúp hắn...

Đèn lồng yên tĩnh thiêu đốt, ánh lửa nhảy nhót soi sáng ra sắc mặt trắng bệch của Tiêu Thọ.

Không biết máu tươi ở chỗ cụt tay của hắn ta đã ngừng lại từ lúc nào, lúc này đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mọc ra thịt mới.

Không lâu sau, mặt ngoài vết thương vốn máu thịt be bét đã trơn nhẵn, cứ như trời sinh hắn ta đã không có cánh tay trái.

Trong lư hương khói xanh lượn lờ.

Nén hương mà Tiêu Thọ vừa đốt đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ thiêu đốt.

Trong bàn thờ, Bùi Lăng ngồi yên không nhúc nhích, trước mắt lập tức xuất hiện từng ký ức của Tiêu Tranh.

Hắn thấy mình còn trong tã lót bị Tiêu Thọ ôm vào trong ngực, đưa đến từ đường, nửa tỉnh nửa mê lễ bái Vô Diện đại tiên...

Hắn lại thấy hình như mình còn rất tuổi nhỏ, ánh mắt thấp hơn người trưởng thành một đoạn, cô đơn đứng ở trong cửa tròn nhìn Tiêu Thọ kéo một mỹ phụ trung niên nhanh chân đi đến từ đường. Sau khi phát hiện Tiêu Tranh, chẳng những không dừng tay còn quay đầu quát lớn một câu: "Tranh Nhi, còn không mau đi theo?"

Mỹ phụ cũng thấy Tiêu Tranh, lại chưa từng cầu cứu nhi tử, mà cố hết sức giãy giụa, hô to với hắn: "Tranh Nhi, mau trốn! !!"

"Trốn cái gì?" Tiêu Thọ hơi cười lạnh, tứm búi tóc mỹ phụ, ép buộc nàng quay mặt về phía Tiêu Tranh: "Huyết mạch Tiêu thị ta được Vô Diện đại tiên chiếu cố, sinh ra tôn quý, thân thể phàm nữ như ngươi sao có thể so sánh?"

"Ngươi có thể sinh con dưỡng cái cho Tiêu thị ta, là tạo hóa của tộc ngươi!"

Hắn còn chứng kiến mình đã lớn lên, ngồi ngay ngắn trong ghế dựa, dùng ánh mắt như nhìn su hào bắp cải ở hàng rau để chọn lựa nhóm nha hoàn mới đến đây thỉnh an một lát, khẽ lắc đầu, để các nàng lui ra, chợt quay đầu nói với Tiêu Thọ: "Phụ thân, vẻ ngoài một nhóm tiểu tỳ này kém hơn lúc trước rất nhiều, hành động cũng không đủ đoan trang, chỉ sợ sỉ nhục đại tiên."

Tiêu Thọ cau mày, nói: "Không có cách nào, nha hoàn Tiêu phủ ta liên tiếp mất tích, mặc dù đều ký văn tự bán đứt, đối mặt với quan phủ cũng không sao, thời gian dài chắc chắn sẽ có tin đồn truyền ra... Bây giờ các nơi gần đây cũng không muốn bán nữ nhi tới, chỉ có thể đi xa tìm kiếm"

"Cũng may, tuy một nhóm tiểu tỳ này xuất thân hương dã không biết cấp bậc lễ nghĩa, đều có tinh thần vô cùng khoan khoái, sinh cơ bừng bừng."

"Đại tiên sẽ hài lòng."

Hình ảnh trong ký ức sinh động như thật, Bùi Lăng có thể rõ ràng cảm nhận được Tiêu Tranh trong những hình ảnh này, có loại ý thức mãnh liệt muốn đi đến trước tế đàn hiến tết Chỉ có điều, hiện tại thân thể của hắn bị hệ thống điều khiển, không có chút phản ứng nào, tiếp tục ngồi ở vị trí cũ của tượng thần "Chú", không nhúc nhích tí nào.

Lúc này, nén hương kia thiêu đốt càng ngày càng vượng, nhưng cho đến khi nén hương đốt sạch, Bùi Lăng không bị ảnh hưởng chút nào.

Theo một đoạn hương cuối cùng dập tắt, tế đàn cũ kỹ ở chỗ sâu trong sương mù chậm rãi tiêu tán, rèm châu trước điện thờ cũng lặng yên không tiếng động khép lại.

Uy áp kinh khủng đột nhiên biến mất, Tiêu Thọ cúi đầu dập đầu lập tức khẽ giật mình.

Mình thuận lợi hoàn thành hiến tế, Vô Diện đại tiên cũng tiếp nhận hiến tế, vì sao cho đến khi nén hương thiêu đốt gần như không còn, Tranh Nhi vẫn chưa đến đây?

Nghiêm túc suy nghĩ một lát, Tiêu Thọ nhanh chóng hiểu rõ lý đo: Là tế phẩm không đủ!

Vô Diện đại tiên pháp lực vô biên, không có chuyện gì không thể làm được, chỉ cần nhận lấy tế phẩm, chưa từng cự tuyệt thỉnh cầu của Tiêu gia.

Bây giờ nguyện vọng không thể thực hiện, chuyện này chỉ có thể do mình có vấn để!

Xem ra, trình độ Tranh Nhi bị quỷ quái nhập xác còn nghiêm trọng hơn hắn ta tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Thọ nghiêm túc, lập tức quyết định hiến tế hai chân của mình.

Mặc dù không có cánh tay trái, không còn hai chân có thể nói tổn thất nặng nề, cũng là một loại tra tấn và đau đớn với thể xác của hắn ta, nhưng so sánh với trường sinh, những điều này không tính là gì.

Càng quan trọng hơn là, sau khi trường sinh hắn ta có thể tiếp tục hiến tế cho Vô Diện đại tiên, đến lúc đó có lực lượng trưởng sinh, hắn ta có thể hiến tế càng nhiều người sống phẩm chất tốt hơn.

Bổ sung đủ chân gãy tay cụt, chỉ là việc nhỏ thôi.

Thế là, Tiêu Thọ quay người, lấy một nén hương nữa đốt lên, lại cắm thêm một nén hương cung phụng vào lư hương trước bàn thờ.

Khói xanh lượn lờ lại tản ra cả phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận