Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1902: Kỷ thủ

Sắc mặt Hồng Phấn tân nương ở dưới hỉ khăn biến ảo một trận, sau đó thay đổi phương hướng, bước đến trà lâu mà Bùi Lăng ở lại trước đó.

Hai bên sương trắng bốc lên như nấu, khóe mắt liếc qua lại là từng màn thảm kịch không ngừng hiện ra: Có nam nữ thanh mai trúc mã thế gian tuổi nhỏ vô tư, sau khi trưởng thành kết làm phu thê, đồng tâm hợp ý, trải qua nhiều năm mừng có lân nhỉ, không ngờ nhi tử độc nhất sinh ra không đủ tiên thiên, ốm đau triền miên, sau khi tan hết gia tài cũng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, từ đó gia cảnh sa sút, sự ân ái ngày xưa đều hao mòn gần như không còn trong gian nan khốn khổ, buồn bực sầu não mà chết...

Có tán tu thiên kiêu tư chất xuất chúng, còn nhỏ bất ngờ đạt được tiên duyên, một đường xuôi gió xuôi nước, tiền bối dìu dắt, nữ tu vờn quanh, ngay lúc xuân phong đắc ý lại vì vô tình đắc tội ma tu đại tông, bị tùy ý vỗ chết như giết gà làm thịt chó, cứ thế thân tử đạo tiêu...

Có thành trì an cư lạc nghiệp, rất nhiều lê dân không lo không buồn, một khi đất rung núi chuyển, bụi bặm tản ra, cả thành chìm trong dung nham...

Có thiên tài địa bảo thiên sinh địa dưỡng, bữa ăn mây màu uống sương sớm vô số năm tháng, cuối cùng tu ra chút linh trí, trong chớp mắt đã bị yêu thú thôn phệ, không còn sót lại chút gì...

Có thuyền đánh cá ra biển, bắt rất nhiều cá nhưng một khắc trước gió êm sóng lặng, ngay sau đó biển gầm sóng lớn, hời hợt đánh vào đáy biển, biến thành đồ ăn cho tôm cá...

Vô số hình ảnh tai hoạ đan xen hiện ra, tầng tầng lớp lớp.

Bùi Lăng đi theo sau lưng "Úc", cả quãng đường không nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến một khoảng bóng tối.

Khoảng bóng tối này bối rối ảm đạm, lại không hề chật chội, ngược lại vô cùng rộng lớn, không biết rộng bao nhiêu cao bao nhiêu.

Sâu trong bóng tối có một thềm son hình dáng mơ hồ, phía trên thềm son có một vương tọa dáng vẻ cổ xưa, khí tức ngang ngược.

Một bóng dáng tối tăm ngồi thẳng trên vương tọa.

Không thể thăm dò vẻ ngoài của hắn ta, khí tức thâm trầm như biển sâu vực lớn, thuần túy như bóng tối ngưng tụ, lại như tai hoạ trong thiên hạ tụ hợp.

Chỉ có thể thấy một bóng dáng im lặng ngồi ở chỗ đó.

Trông thềm son không xa, nhưng dù "Úc" và Bùi Lăng đi lên phía trước bao lâu, khoảng cách giữa đôi bên lại như chưa từng thay đổi một tơ một hào nào.

Bùi Lăng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía vương tọa.

Khí tức tai hoạ, hủy diệt, vận rủi, tuyệt vọng, tĩnh mịch, không rõ... Đập vào mặt!

Trong lòng hắn run lên, lập tức hành lễ nói: "vãn bối Bùi Lăng, gặp qua... Tiền bối!"

"Úc" đứng trước mặt hắn cũng khom người thi lễ một cái, sau đó yên lặng lui ra.

Lúc này, một giọng nói bình tĩnh, rộng lớn truyền đến từ phía trên thềm son: "Tên ta Họa"

"Vương hiện tại của U Tố mộ."

"Họa"...

Vương...

Ngoại trừ "Chú" ra, đây là tôn hiệu của một vị cấm kỵ trong U Tố mộ!

Vẻ mặt Bùi Lăng lập tức vô cùng cung kính, hắn nhớ rất rõ ràng, sư tôn Dược Dạ Thư đã từng thông báo, hắn biết tôn hiệu của cấm kỵ, cấm kỵ cũng biết hắn!

Lúc này đối mặt với cấm kỵ, mặc dù đối phương cũng không để lộ ra bất kỷ ác ý gì, nhưng thực lực giữa đôi bên chênh lệch rất nhiều, vẫn khiến hắn cảm thấy lúc này mình bé nhỏ như sâu kiến, dường như vị cấm kỵ trước mặt chỉ cần một ý niệm trong đầu, sẽ có ngàn vạn tai ương, vô số tai hoạ gia thân!

Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, đã thấy cấm kỵ trên vương tọa duỗi ra một ngón tay.

Cùng lúc đó, [tạo hóa chi chủng] trong túi trữ vật của Bùi Lăng lập tức tự phát bay ra, lơ lửng giữa không trung.

Ngón tay kia cách đằng xa điểm một cái, hạt giống như con mắt lập tức hóa thành một chùm ô quang, hòa vào mi tâm của Bùi Lăng.

Bùi Lăng lập tức cảm thấy đầu căng đau dữ dội, sau khi [tạo hóa chi chủng] trông như đen nhánh lạnh băng nhập thể, lại như một vòng mặt trời ngang ngược trước nay chưa từng có, ầm vang nổ tung!

Trong thần niệm của hắn như thấy được ánh sáng bộc phát khi khai thiên tích địa.

Sáng chói, vàng ròng, thuần túy...

Ánh sáng này nhanh chóng chảy xuôi cả người hắn, lực lượng nóng bỏng như khiến hắn hoàn toàn bay hơi trong nháy mắt.

Cái gì cũng không thấy, chỉ có thể thấy trong ánh sáng vô cùng vô tận, Bùi Lăng cảm thấy mình như đang ngâm nước. Nhục thể của hắn, thần hồn của hắn, cảm giác của hắn, toàn bộ đều bị dìm ngập trong biển ánh sáng này. Ngay lúc hắn ngơ ngác, mờ mịt không biết làm sao, hắn đột nhiên phát hiện pháp tắc của mình như con tằm ngày mùa thu, không ngừng lột xác, mạnh lên từng chút một.

Rất nhiều cảm ngộ liên quan tới "nhân quả" tràn vào trong đầu óc hắn.

Cùng lúc đó, hư ảnh ba cánh cửa ra vào nguy nga hùng tráng, hoặc âm tà, hoặc hoa mỹ, hoặc quỷ quyệt hiện ra ở trên đỉnh đầu hắn.

Khí tức kinh khủng tản ra.

Sau một lát, cuối cùng Bùi Lăng dần làm quen, hắn cảm thấy biển ánh sáng trong cơ thể bắt đầu dân kiềm chế, hắn cảm giác được thể xác, khí tức của mình cũng bắt đầu dân bình phục.

Hư ảnh ba cánh cửa ra vào chầm chậm thu hồi vào trong cơ thể, xung quanh khôi phục như lúc ban đầu.

Bùi Lăng lập tức nội thị bản thân, phát hiện tu vi đã đạt tới Phản Hư đỉnh phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận