Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1360: Ngô thánh thủ (1)

Ngoại trừ cái đó ra, Độ Ách uyên là nơi giam giữ người trọng tội, chắc chắn loại đất cầm tù lưu đày này rất thiếu thốn tài nguyên.

Sử dụng hệ thống uỷ thác tu luyện, đã là cách cực tốt để rời khỏi Độ Ách uyên.

Hiện tại vấn đề chủ yếu nhất lại là Độ Ách uyên có đủ an toàn không?

Nhìn từ tình báo Lệ thị cho, chỉ có tu sĩ tu vi Kết Đan trở lên mới có tư cách bị giam vào Độ Ách uyên.

Đây không chỉ vì tu sĩ tầm thường căn bản không đáng sử dụng Độ Ách uyên, cũng là vì trong toà uyên ngục này địa sát tràn ngập, sau khi tu vi Kết Đan trở xuống đi vào không thể sống sót.

Sau khi tiến vào Độ Ách uyên sẽ ngăn cách với ngoại giới, như một phương thiên địa tự thành.

Vì vậy, không khí nơi đây khác hẳn với năm tông chính đạo khác.

Thứ đầu tiên phải đối mặt là hoàn cảnh sinh tổn. Độ Ách uyên linh khí mỏng manh, lại có địa sát nồng đậm hoành hành, dưới tình huống bình thường căn bản không thể tu luyện. Mỗi tên tù phạm đều phải dựa theo tội, tu vi của mình để hoàn thành việc lao động tương ứng, coi như chuộc tội.

Tiếp theo, bởi vì tù phạm bị giam bên trong đều phạm tội, lại thêm sát khí ăn mòn nên tính tình bạo ngược, một lời không hợp sẽ triển khai quyền cước. Tập tục mạnh được yếu thua rất thịnh hành. Một khi tù phạm xảy ra hỗn loạn, chỉ cần không chết người, nhiều lắm đệ tử chính đạo phụ trách trông coi chỉ cho chút nỗi đau da thịt, sẽ không làm lớn chuyện đến chủ trì công đạo.

Dù sau, những tù phạm này cũng không có ai bị oan.

Để bọn họ đánh lẫn nhau, cuộc sống lo lắng đề phòng rung chuyển thế này cũng là một cách trừng trị, huống chi hành động này còn có thể tiêu hao lực lượng mà bọn họ âm thầm tích lũy, đề phòng gây ra hỗn loạn càng lớn hơn.

Thứ ba là, nguồn gốc tù phạm bên trong rất phức tạp, đối với người trông coi mà nói, tất nhiên sẽ có tình cảm đặc thù với tu sĩ xuất thân chính đạo.

Còn ma tu, tán tu, dị tộc... Cho dù không thiên vị ích kỷ khi trông coi, nhưng có thể tiến vào Độ Ách uyên lại sống sót, cũng không phải loại lương thiện gì.

Điều này khiến bên trong Độ Ách uyên bè phái như rừng, nếu người mới vào trong không có chỗ dựa, cũng không có thủ đoạn, thường biến thành pháo hôi, kết cục thê thảm.

Nói tóm lại, Độ Ách uyên là nơi tránh còn không kịp với tu sĩ tầm thường.

Nhưng đối với Bùi Lăng mà nói, lại không có nguy hiểm quá lớn.

Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được nhẹ gật đầu, so sánh với che chở do Độ Ách uyên ngăn cách ngoại giới mang tới, chút rắc rối ấy không có ảnh hưởng quá lớn.

Về việc thiên địa linh khí mỏng manh, hoàn toàn có thể dùng linh thạch và tài nguyên tu luyện để bổ sung, hiện tại trong tay hắn cũng không thiếu đồ tu hành.

Về phần tập tục mạnh được yếu thua... Điều này cũng thoải mái như về đến nhà.

Về việc rất nhiều bè phía cũng không phải việc lớn gì.

Hiện tại Bùi Lăng thiếu một chỗ an toàn, ổn định để tu luyện, mặc dù Độ Ách uyên có đủ loại tì vết nhưng chung quy là khuyết điểm không che giấu được ưu điểm.

Nhân lúc bây giờ là đại chiến chính ma, vòng canh gác trong Độ Ách uyên suy yếu trên diện rộng, vừa hay hắn có thể đi vào bế quan tu luyện một đoạn thời gian thật tốt...

Đã quyết định, Bùi Lăng lập tức thu hồi ngọc giản và bảo rương, ngay sau đó bóng dáng đã biến mất ngay tại chỗ không còn thấy bóng dáng tăm hơi...

Địa giới Hàn Âm Kiếm tông.

Tiểu Mông thành.

Đây là một tòa thành trì không lớn, tường ngoài đã sớm loang lổ theo năm tháng.

Mặc dù không nhiều người, nhưng mặt trời lên cao đầu đường cuối ngõ cũng coi như rộn ràng, hơi náo nhiệt.

Thành nam.

Dọc theo một con ngõ sâu, đi xuyên qua hai bên đều là tường cao, thỉnh thoảng có một hai nhánh hạnh hoa thò ra ngõ hẻm, cuối cùng là một gian y lư.

Y lư này chiếm diện tích phạm vi cực lớn, người đến người đi, ra vào rất nhiều, từ đầu tới cuối duy trì vẻ không nhiễm bụi trần.

Lúc này, một nam tử áo lam đang đứng trước cửa y lư, đánh giá đám người đi qua đi lại.

"Ngô thánh thủ..." Phàm nhân đi ngang qua rối rít chủ động hành lễ, chào hỏi hắn ta: "Lần này tiểu nhi nhiễm bệnh, nhờ có ngài diệu thủ hồi xuân..."

"Phu quân nhà ta cũng thế, phu quân nhất mạch đơn truyền, chúng ta còn không có con nối dõi, nếu không phải Ngô thánh thủ, chỉ sợ là..."

"Thánh thủ xin nhận một lạy của tiểu lão nhân, lần trước hai tôn nhỉ của tiểu lão nhân chuồn vào trong núi chơi đùa gặp con cọp, lúc đưa tới cũng không có mạch đập, nếu không phải Ngô thánh thủ ra tay cứu giúp, cứ thế giữ được mạng của bọn họ, cả nhà tiểu lão nhân cũng không sống được..."

Các phàm nhân mồm năm miệng mười nói, ánh mắt nhìn về phía nam tử áo lam tràn đầy sùng kính và biết ơn từ đáy lòng.

Vị Ngô Tầm An này được công nhận là Hạnh Lâm thánh thủ, người được tôn sùng nhất trong Tiểu Mông thành, danh vọng càng trên cả thành chủ, thậm chí ngay cả thành chủ cũng cung kính có thêm với hắn ta.

Dù sao, tuy có nhiều tán tu, nhưng tán tu Kết Đan kỳ đã rất hiếm thấy.

huống chi Ngô Tầm An lấy thân phận tán tu Kết Đan lại bằng lòng ngừng chân ở thành nhỏ, cam tâm ngụy trang thành một đại phu bình thường, thi dược hành y vì rất nhiều phàm nhân, cứu người vô số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận