Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1695: "Úc" (2)

Tế phẩm có thể được "Chú" coi trọng, ngoại trừ người sống, chính là nguyền rủa và hận ý dày đặc tới cực điểm!

Những vật hiến tế này từng bị Tiêu gia tra tấn, chết thảm trên tế đàn, sau khi chết hóa thành quỷ vật còn phải tiếp tục làm hạ nhân bị Tiêu gia nô dịch, hận ý ấp ủ ngày đêm, dày đặc hùng hậu như thực chất, chính là tế phẩm tốt nhất!

"Buổi tối hôm nay, hiến tế thử một chút"

"Dù sao hiện tại mệnh cách tạm thời ổn định, có nhiều thời gian!"

Nghĩ tới đây, Hồng Phấn tân nương cầm theo cái rương, một mình đi đến tú lâu.

Rừng trúc rả rích, tiếng ngàn vạn lá cây càng làm nổi bật vẻ u tĩnh xuất trần của căn nhà trong rừng.

"Bộp, bộp, bộp...

"Úc" bước nhanh trở lại chỗ ở, đẩy cửa phòng ra.

Ánh nắng chiếu vào phòng từ sau lưng hắn ta, vô số hạt bụi bay lên, chiếu rọi ra mặt nạ lạnh băng trơn nhẵn trên mặt hắn ta.

Tối hôm qua, sau khi Hồng Phấn tân nương dằn vặt Tiêu Thọ đến chết, rất nhiều quỷ vật nha hoàn tan thành mây khói, từng tấm mặt nạ rơi xuống mặt đất. Hồng Phấn tân nương sưu tập tất cả mặt nạ lại, không định để cho hắn ta một cái nào.

"Úc" vô thức cảm thấy việc này không thích hợp, cưỡng ép đòi đối phương đưa cho một cái.

Sau khi đeo mặt nạ lên lập tức phát hiện, nguyền rủa và hận ý trong mặt nạ có thể chống cự việc người Tiêu gia thôn phệ mệnh cách của hắn ta!

Vì vậy, hắn ta vẫn mang theo tấm mặt nạ này, không có ý định lấy xuống.

"Soạt": "soạt"Úc" đi vào trong phòng, lúc ống tay áo lay động lại có một sợi xiềng xích đen nhánh quấn quanh ở trên cổ tay hắn ta.

Một đầu khác của xiềng xích buộc bốn tên đã hộ vệ hôn mê, đang bị tùy ý trói buộc chung một chỗ như hàng hóa, kéo đi cả một quãng đường, trên con đường đi qua loang lổ đầm đìa vết máu còn tươi mới.

Tiêu gia có tất cả sáu tên hộ vệ.

Tối hôm qua, hắn ta và Hồng Phấn tân nương tự mình hiến tế một người, còn lại bốn tên hộ vệ, buổi sáng hôm nay vừa tiến vào Tiêu phủ, đã bị "Úc" bắt lại toàn bộ.

"Úc" đứng trong phòng túm lấy xiềng xích, kéo toàn bộ bốn tên hộ vệ vào trong phòng.

Ngay sau đó, hắn ta lấy ra một thanh chủy thủ sáng như tuyết, xoay một vòng trong lòng bàn tay.

Bốn tên hộ vệ này đều là tế phẩm do hắn ta chuẩn bị, nhưng vì đề phòng chuyện chẳng may, hắn ta không định trực tiếp hiến tế người sống, mà muốn xử lý bốn người này một chút, sau đó hiến tế cực hạn sợ hãi và căm hận của bọn họ!

Nghĩ tới đây: "Úc" tiện tay đánh ra một cái pháp quyết, bốn người vốn đang hôn mê bất tỉnh đều giật giật mí mắt, ngay sau đó bọn họ dần tỉnh lại, mở mắt.

Thấy Tiêu Mông thiếu gia, bốn người đều khẽ giật mình nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã phản ứng lại, lập tức mồm năm miệng mười hỏi: "Mông thiếu gia, đây là sao?"

"Thiếu gia đừng làm loạn, mau thả chúng ta ra!"

"Chúng ta vào sinh ra tử vì Tiêu gia, cúc cung tận tụy, Mông thiếu gia muốn lấy oán trả ơn hay sao? !"

"Xưa nay tòa nhà này không sạch sẽ, không có chúng ta lấy huyết khí của bản thân trấn áp, từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu đã sớm không tồn tại ở thế gian, Mông thiếu gia đừng phạm sai lầm!"

"Úc" yên tĩnh nghe, thấy bốn người nói không khác nhau mấy, lúc này mới chậm rãi nói: "Ta không phải Tiêu Mông, ta là... Úc!"

Nói xong: "Úc" trực tiếp ra tay, một phát túm chặt cổ họng hộ vệ cách mình gần nhất, chủy thủ vô cùng dễ dàng đâm vào làn da đối phương, nhanh chóng hoạt động dọc theo vết thương, bắt đầu rút gân lột da...

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên khi đau đớn và sợ hãi ập đến, máu tươi ào ạt chảy xuôi, mùi hương ngai ngái nhanh chóng tràn ngập cả phòng.

Những hộ vệ khác vô cùng sợ hãi, nhao nhao giận dữ hét: "Tiêu Mông! Chúng ta không có lỗi với ngươi, ngươi ác độc như thế, không sợ bị trời phạt? !"

"Thả ta! Ta không lấy tiền công, ta sẽ lập tức cao chạy xa bay, đời này không tới gần Tiêu phủ nửa bước!"

"Triều ta luật pháp sâm nghiêm, Tiêu Mông ngươi là con trai nhà giàu, làm việc như thế khó thoát quốc pháp! Hiện tại nhanh chóng dừng tay, tất cả còn kịp!"

"Tiêu Mông, tên tiểu súc sinh này! Ngươi chết không yên lành!"

"Chúng ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"

"Úc" dừng động tác, ngay lúc đám hộ vệ tưởng hắn ta đã sợ hãi, không dám tiếp tục, đã thấy "Úc" nhanh chân đi đến trước mặt tên hộ vệ vừa kêu lớn tiếng nhất, sau đó đưa tay giữ chặt đầu, lực lượng cực lớn khiến tên hộ vệ lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương xen lẫn sự thảm thiết đau đớn.

Nhân lúc hộ vệ há mồm kêu thảm: "Úc" một phát bắt được đầu lưỡi đối phương, sau đó một phát rút toàn bộ đầu lưỡi của hắn ta ra.

Máu tươi bắn tung toé!

Lúc này hai mắt hộ vệ trắng dã, đau đến mức như muốn lăn lộn đầy đất, lại bị "Úc" đè lại không thể động đậy, cũng không phát ra tiếng nào.

"Ôi ôi..." Trong cổ hắn ta trào lên bọt máu, khuôn mặt run rẩy, toàn thân không ngừng run lên, nhìn mà giật mình.

Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả hộ vệ khác cũng không dám thở mạnh. Vừa nãy còn vô cùng bức xúc, ồn ào cả phòng, chỉ một thoáng đã yên tĩnh như chết.

Ngay lúc này: "Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, có nha hoàn đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, tiểu tỷ đưa điểm tâm đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận