Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2379: Trọng Minh!

Chẳng mấy chốc, một bức tranh hiện ra từ trong hư không, kia là một mảnh rừng bia ở chân núi, lít nha lít nhít mộ bia, chi chít khắp nơi, chiều cao không đồng nhất, kiểu dáng khác nhau, có vô cùng xa hoa, nạm vàng khảm bảo; có đơn sơ vạn phần, chỉ là một nửa thân cây; còn có quái đản quỷ quyệt, lại là đi cốt tạo thành...

Ánh mắt Bùi Lăng nhìn về phía ngọn núi sau rừng bia, lúc này mới phát hiện đây không phải là núi, mà là một tòa mộ bia vô cùng hùng vĩ to lớn!

Màu sắc đen nhánh như mực, như toàn thân thuần sắc không loang lổ, chỉ có cẩn thận phân biệt mới có thể nhìn ra toàn thân cự bia này điêu khắc lít nha lít nhít phù văn, nhanh chóng đi khắp như vật sống.

Trên đỉnh cự bia có một lão giả cẩm bào đứng vững vàng, lão giả đứng chắp tay, áo bào phần phật.

Trên mặt hắn ta đầy nếp nhăn, khóe miệng rủ xuống như quỹ tích lúc lưỡi dao vút không, toát ra ý lăng lệ vô tình. Đầu đội mũ miện vàng ròng, bên hông đeo một miếng linh ngọc không tì vết, cho dù ngọc bội kia ở trong tranh vẽ, cũng lộ ra linh cơ dạt dào, oánh nhuận sáng ngời, dù trang phục lộng lẫy lại không có vẻ dung tục, ngược lại có loại ưu nhã khó tả như thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng mới có.

Một đôi tròng mắt lạnh băng sắc bén như lưỡi đao, thẳng tắp nhìn ra bên ngoài bức tranh, khí tức túc sát âm hàn như hồng thủy trào lên, như muốn xông phá khỏi bức tranh, gào thét mà ra.

"Phục Cùng" bình tĩnh nói: "Vị Phúc Túy này cũng là Đại Thừa."

"Hắn là người phi thăng tiên lộ lần trước"

"Hiện tại trong bức tranh lưu lại thần niệm và truyền thừa trước khi hắn phi thăng"

"Truyền thừa của người phi thăng càng trân quý và cường đại hơn truyền thừa tổ sư bình thường"

"Hậu bối bình thường không thể đạt được sự công nhận của bọn họ"

"Nếu lúc trước ngươi đăng lâm vị trí Tông Chủ, ngược lại có thể thu hoạch được sự công nhận từ truyền thừa của người phi thăng..."

"Ngoại trừ cái đó ra, mỗi lần tiên lộ mở ra, hậu bối đều có thể đến đây đánh thức thần niệm tiền bối trước khi phi thăng, tìm hiểu tình huống thượng giới một chút"

"Thế nhưng, cái giá phải trả rất lớn"

Nghe vậy, vẻ mặt Bùi Lăng cũng nghiêm nghị.

Đã là thần niệm do tổ sư phi thăng lưu lại... Đây là thần niệm tiên nhân đúng nghĩa!

"Phục Cùng" tiếp tục đi tới, bức tranh mới xuất hiện bên cạnh đường đi huyết sắc.

Trong bức tranh là đêm tối, vạn dặm non sông cùng chìm vào ngủ say, tầng tầng lớp lớp khu rừng điềm tĩnh, chim thú không sợ hãi.

Một bóng dáng yểu điệu đứng giữa không trung, khuôn mặt nàng hoàn toàn biến mất trong bóng tối, nhìn không rõ, chỉ có một đôi tròng mắt trong vắt oánh nhuận, sáng như yêu quỷ.

Bàn tay mềm mại tinh tế trắng nõn duỗi ra từ trong áo choàng nền xanh Mạn Đà La quấn nhánh, năm ngón tay mở ra chỉ lên trời, trên lòng bàn tay lơ lửng một ngọn lửa màu xanh nhạt.

Ngọn lửa kia chỉ to như hạt đậu, so sánh với dãy núi trông vô cùng bé nhỏ, nhưng lại có khí thế phần thiên diệt địa, dường như toàn bộ phương thiên địa này chỉ là một bó đuốc đã tàn ở trước mặt nàng.

Nhìn chằm chằm ngọn lửa giây lát, Bùi Lăng cảm giác quanh người nóng bỏng bay vút lên, như đặt mình vào trong biển lửa.

"Phục Cùng" nói: "Đây là Huyền Côi"

"Là kẻ thất bại khi phi thăng"

"Nhưng dù sao cũng là Đại Thừa, thần niệm do nàng lưu lại còn có chút linh tính"

"Bản tọa đã từng tìm hiểu truyền thừa của nàng"

Sau khi nói xong, hắn ta tiếp tục đi về phía trước.

Lại một bức tranh xuất hiện trước mặt hai người, bước chân "Phục Cùng" không ngừng, giới thiệu: "Đây cũng là kẻ thất bại khi phi thăng"

"Từng có hậu bối lĩnh ngộ truyền thừa của hắn"

"Đáng tiếc tư chất hậu bối kia, dù sao cơ duyên còn thiếu sót một ít, chưa thể bước vào Độ Kiếp, vẫn lạc ở Hợp Đạo kỳ."

Bào phục lướt qua đường đi huyết sắc, thỉnh thoảng giọng "Phục Cùng" lại vang lên: "Vị này cũng là người phi thăng."

"Đã thành công giống như Phúc Túy."

"Chưa từng có hậu bối lĩnh ngộ thần niệm truyền thừa của hắn"

"Còn chờ đợi một vị thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm đến đây."

"Vị này là người đi theo phi thăng, vẫn lạc ở Phù Sinh kỳ cục."

"Truyền thừa của hắn đã có mấy người kế thừa."

"Nhưng phần lớn đều đã vẫn lạc, hai người còn sống là Thái Thượng trưởng lão tông môn."

"Vị này là..."

Trong tiếng bước chân rất nhỏ, lại đi một chốc lát, huyết sắc không còn lan tràn dưới chân "Phục Cùng", phía trước là hư không vắng vẻ, mênh mông như vực ngoại.

Bùi Lăng chú ý tới, chẳng biết biển hồn đăng trùng điệp phía dưới đã lặng yên biến mất từ lúc nào.

Thay vào đó, là một mảnh thuỷ vực đen nhánh yên tĩnh như gương.

Vùng nước này rất mênh mông như vực sâu biển lớn, nhưng không có chút gợn sóng nào.

Nếu không phải cảm giác, gần như đã nghi ngờ đây là cả khối lưu ly màu mực.

Trong hư không phía trên hắc thủy, một bức chân dung vô cùng to lớn lơ lửng.

Bức tranh này lớn hơn tất cả chân dung đã gặp trước đó, như có khí thế đỉnh thiên lập địa.

Trong tranh tỏa ra ánh sáng lung linh, óng ánh sáng long lanh, có ngàn vạn tia sáng chiếu rọi tứ phương như một vòng mặt trời giữa trời chiếu rọi thành thú với thuỷ vực màu mực nặng nề phía dưới.

Linh thạch!

Linh thạch cực phẩm!

Linh thạch cực phẩm khó mà tính toán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận