Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1775: Yêu ma to gan!

Một đoàn người Trấn Tà tướng quân dần thức tỉnh, bọn họ mở mắt ra, nhanh chóng quan sát bốn phía, chẳng mấy chốc phát hiện quái vật vừa rồi đã biến mất không thấy gì nữa: "Trấn Tà" đại tiên mà lần này bọn họ cố ý mời tới cũng đã mất đi tung tích.

Trấn Tà tướng quân thay đổi sắc mặt, lập tức phân phó: "Tuyết đối không thể để tượng thần đại tiên lưu lạc bên ngoài! Lập tức đi tìm!"

Bọn thuộc hạ lập tức đáp: "Vâng!"

Cả đội ngũ không có bất kỳ một ai sợ hãi vì quái vật vừa nhìn thấy, như một nhóm tử sĩ không có tình cảm, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.

Trong giây lát, bọn họ băng bó kỹ vết thương, đẩy mấy đồng bạn trọng thương không thể di chuyển ra, sau khi dọn dẹp một chút lại xuất phát.

Không lâu sau, trong đội ngũ phi nhanh lần lượt phát hiện thi thể bốn Tham Nô.

Chỉ bình tĩnh nhìn một chút, bọn họ tiếp tục đi tới.

Chẳng mấy chốc bọn họ tiến vào một cánh rừng tươi tốt.

Khu rừng này rậm rạp đáng sợ, sau khi đi vào trong mấy trượng đã rơi vào một mảnh bóng đêm u ám bối rối như không trăng không sao.

Thi hài, xương trắng, huyết nhục rơi khắp nơi, toàn bộ mặt đất hiện ra màu đỏ ảm đạm, dưới chân tơi xốp, mơ hồ có thể nghe tiếng nước xì xì, dường như giẫm đạp lên thi thể hư thối, trong khe hở đất đai trộn lẫn không biết là nước hay thi dịch chưa hoàn toàn tan ra.

Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, không có sâu bọ, không có chim tước, không có dã thú... Như một mảnh đất chết.

Đội ngũ chưa từng lùi bước, tiếp tục đi tới.

Sau đó bọn họ thấy cô mộ ở trung tâm cánh rừng.

Cô mộ độc bia yên tĩnh đứng sừng sững giữa từng đống núi thây, trong quỷ quyệt lộ ra cô tịch lạnh băng.

Bên cạnh mộ bia, một bức tượng thần lông mày dày tóc bạc, thân hình còng xuống, mặc cẩm bào rộng lớn hoàn toàn không vừa người ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt hắn ta hơi khép, khóe miệng buông xuống.

Thấy Trấn Tà đại tiên, Trấn Tà tướng quân lập tức thầm thở phào, khẽ gật đầu, xem ra yêu ma nơi đây đã bị Trấn Tà đại tiên trấn áp.

Nghĩ tới đây, Trấn Tà tướng quân dẫn theo đám người bước nhanh về phía trước, đồng thời lấy ra những thứ hương dây, đá lửa từ trong túi tùy thân, đây là chuẩn bị trước cho việc tế tự "Trấn Tà" đại tiên.

Sau đó, mới có thể vận chuyển hắn ta ra ngoài, nhưng đến phụ cận lại phát hiện không đúng.

Trấn Tà đại tiên này, những cái khác đều không khác lúc trước được mời vào xe ngựa, chỉ có điều biểu cảm trên mặt của đối phương, lại không còn là vẻ như cười mà không phải cười, như sầu không phải sầu, mà trở nên sầu não uất ức như có tâm sự vô cùng vô tận, không thể tiêu tan...

Nhưng không chờ bọn họ kịp phản ứng, tất cả mọi người trong đội ngũ này đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hậm hực...

Thôn xóm hoang vu đã bị dỡ bỏ chỉ còn nền giữa cỏ cây thấp thoáng, nếu không cẩn thận quan sát, phóng tầm mắt nhìn tới từ trên cây chết héo chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là cỏ mọc én bay, một mảnh bằng phẳng.

Lúc gió nam ấm áp thổi qua, cỏ cây chập trùng, hơi lộ ra chút màu đất.

Lấy cô mộ dưới cây khô làm trung tâm, màu sắc đặc biệt của nghĩa địa kéo dài ra cực xa.

Trải qua trong khoảng thời gian này kinh doanh, lãnh địa của Hồng Phấn đại tiên đã rất bao la.

"Loảng xoảng bang, loảng xoảng bang...

Theo từng tiếng chiêng trống ồn ào náo động, một đội ngũ ăn mặc loè loet, vai gánh tay cầm đi xuyên qua bãi cỏ sinh trưởng cực kỳ tươi tốt này, trùng điệp đi về phía phần mộ, chuẩn bị hiến tế cho Hồng Phấn đại tiên.

Mặc dù đội ngũ này đi cùng nhau, nhưng trên cánh tay mỗi người đều cột một sợi dây vải viết chữ.

Màu sắc dây vải khác biệt rất lớn, trong số đó tất cả xanh lá đều viết ba chữ "Cổ Gia thôn"; màu lam viết ba chữ "Mai Hoa trấn"; màu xám viết "Khúc Thủy trang"... Trong đội ngũ, phần lớn đều cột dây vải màu đỏ, bên trên viết "Cố Ngô thành".

Lúc này, trong đám người Cố Ngô thành có hơn mười người quần áo đặc biệt ngăn nắp, tế phẩm do bọn họ khiêng cầm cũng đặc biệt tinh tế.

Trong những người này, có hai người lại là hai tay trống trơn, không cầm cái gì.

Một người trong đó là một thiếu nữ mười lắm mười sáu tuổi, mặt mày xinh đẹp, da thịt trắng nõn, chải Song Loa Kế, cài trâm dải châu hoa hải đường, mặc áo ngắn tay áo rộng vạt cân màu xanh lá cây, bên dưới là váy xếp nếp đoàn hoa màu ngà, trước ngực là băng gấm kết một đôi đồng tâm kết xanh lá cây và màu đỏ, dây lưng thật dài rủ xuống lắc lư theo gió. Lúc nhìn quanh, con ngươi trắng đen rõ ràng sáng ngời có thần, lộ ra vẻ xinh xắn đáng yêu.

Một người khác đi bên cạnh nàng lại là một người có tuổi tác như thiếu niên, dung mạo trông thường thường không có gì lạ, mặc một bộ trường bào màu xám, chân đạp giày đen, trên lưng vác một thanh trường kiếm dùng vải vóc bao vây lại từng tầng.

Hai người vừa đi theo đội ngũ vừa khẽ khàng trò chuyện.

Thiếu niên đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng hỏi: "Kiều Kiều, ma đầu giả thần giả quỷ kia ở ngay ở chỗ này?"

Thiếu nữ Địch Kiều Kiều nhẹ gật đầu, sau đó khẽ nói: "Có lẽ đây không phải ma đầu gì, mà là yêu ma chân chính! Lâm Phong ca ca, chút nữa ngươi phải cẩn thận!"

Nghe vậy, thiếu niên khẽ mỉm cười, lại không nói gì.

Hắn ta là trẻ mồ côi Lâm gia bảo, Lâm Phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận