Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1111: Ma môn hoành hành ngang ngược (2)

Chẳng mấy chốc, tộc nhân Tô thị đã thành thạo càn quét sạch sẽ toàn bộ khố phòng, bọn họ nhanh chóng phân chia vào cửa hàng trong phường thị, vơ vét từng nhà.

Trong giây lát đã cướp sạch toàn bộ phường thị, đến một viên linh thạch hạ phẩm cũng không thừa lại.

Thấy thế, đám người vốn đang sợ hãi lại thoáng yên tâm, chỉ có thể nói tốn tài tiêu tai.

Nhưng Tô Túy Khinh đột nhiên dừng chân, đưa tay đánh một trảo, trong nháy mắt hút một thiếu niên ở trong đám người vào lòng bàn tay, không đợi thiếu niên này kịp phản ứng, trong hai con ngươi nàng nổi lên ánh sáng tối tăm nhàn nhạt, nhanh chóng đánh giá thiếu niên này từ đầu đến chân, sau đó gật đầu một cái, ném hắn ta cho một tộc nhân: "Nghi là thể chất đặc thù, đừng giết hắn, trước tiên đánh lên Nô Ấn, mang về bán cho Đan phong"

Tộc nhân kia lập tức nói lẩm bẩm, sau đó ngưng tụ ra một con dấu, bên trên khắc một chữ "Nô" theo kiểu vân triện, xung quanh chữ đó còn có rất nhiều hoa văn vân lôi trang trí.

"Không! Không muốn! !!" Cho tới lúc này, thiếu niên và người nhà của hắn ta mới lấy lại tinh thần, tiếng kêu thê lương chưa dừng, con dấu đã hung hăng trùm lên mi tâm thiếu niên.

Chữ "Nô" lớn như cái đấu đột nhiên hiện ra, trong nháy mắt in dấu vào nhục thân và thần hồn của thiếu niên!

"A!"

Trong tiếng kêu thảm, vẻ mặt đám người Tô Túy Khinh bình tĩnh như không nghe thấy, duỗi ngón lại điểm một cái vào trong đám người: "Cái này cái này còn có cái này, căn cốt không tệ, cũng dẫn theo"

"Hình như trên gáy hài đồng bên kia là một món Phù khí, lấy đi."

"Trên lầu có thiếu nữ dùng một kiện pháp bảo ẩn nấp, căn cốt thể chất của nàng đều tầm thường, giết người lấy đồ."

Việc cướp bóc tiến hành đâu vào đấy, lúc này dưới một mất thất ẩn nấp vốn không có chút khác thường nào ở trong phường thị, đột nhiên sáng lên một tia sáng trắng.

Bóng dáng Tôn Mục Kiến xuất hiện, hắn ta không kịp xem xét tình hình xung quanh, trực tiếp sải bước ra đã xuất hiện ở trong phường thị, vừa hay thấy tình cảnh thiếu nữ mang theo pháp bảo ẩn nấp bị giết người đoạt bảo, hai mắt đỏ hồng: "Ma đạo tặc tử, ngươi dám! !!"

Một chỉ điểm ra, ánh sáng trong trẻo sắc bén đánh thẳng vào đầu tộc nhân Tô thị.

Nhưng tộc nhân Tô thị kia không tránh không né, một phát giơ thi thể thiếu nữ lên ngăn cản, lại nhân cơ hội thiêu đốt một tấm bùa chú, thuấn gian di chuyển đến bên cạnh Tô Túy Khinh: "Túy Khinh tỷ, đây là trưởng lão Nguyên Anh"

Vẻ mặt Tô Túy Khinh không thay đổi: "Đưa tin hậu phương, mời đám thúc phụ đến đây, nơi này có cá lớn"

Lúc đang nói chuyện, nàng đưa tay lấy ra một chồng phù lục thật dày: "Chúng ta ngăn chặn hắn trước!"

Thương phủ.

Đây là gia tộc của Thương Phù Phong một trong chân truyền đương nhiệm ở Cửu Nghi sơn.

Đại trận hộ tộc chỉ giữ vững không đến thời gian uống cạn chung trà, đã sụp đổ trong sự công kích điên cuồng của một đám tu sĩ Thiên Sinh giáo.

"Trời sinh vạn vật, duy người quý nhất." Sau khi Kê Ngọc Phù đi vào bên trong dùng thần niệm quét qua, lập tức cười lạnh, "Thương gia này lại có huyết mạch Yêu tộc, hiển nhiên là tổ tiên không đức lấy Yêu tộc huyết mạch ti tiện, ô nhiễm huyết mạch Nhân tộc cao quý, làm điều ngang ngược như thế, sỉ nhục ân điển thượng thiên để bọn họ giáng sinh làm người, đúng là tội đáng chết vạn lần!"

"Giết sạch!"

"Lấy hết đồ vật."

"Ma tu hèn hạ, chúng sinh bình đẳng, sao là quý tiện!" Vẻ mặt gia chủ Thương gia căm phẫn, cầm trường kiếm trong tay, dẫn theo một đám tộc lão đứng bên ngoài chính đường, ngăn cản rất nhiều ma tu, căm hận nói: "Ma môn vô đạo, không cần nhiều lời, giết!"

Cùng lúc đó, hắn ta nhanh chóng truyền âm cho tộc nhân ở hậu phương: "Trốn! Trốn càng xa càng tốt... Thương gia ta không phải đối thủ của những ma tu này, nhân lúc chúng ta ngăn chặn bọn họ phải chia ra trốn! Đi Cửu Nghi sơn tìm Phù Phong!"

"Kể từ hôm nay, Phù Phong là gia chủ Thương gia ta!"

Tiếng động đấu pháp chỉ kéo dài một nén nhang, đầu gia chủ Thương gia đã bị một đao gọt qua, bay lên cao.

Môi hắn ta chật vật khép mở giữa không trung: "Con ta Phù Phong... Chắc chắn sẽ... Đòi lại... Thương gia...

Còn chưa nói hết câu, thần thái trong mắt tan đi, đã thân tử đạo tiêu.

"Phụ thân! !!" Đầu rơi xuống đất còn chưa dừng lại ngay, lăn ra một đoạn đường, vừa lúc xuất hiện trước chân của bóng người vừa truyền tống đến.

Thương Phù Phong hoảng sợ muốn chết, một tay ôm lấy đầu phụ thân, lại nhìn xung quanh thấy rất nhiều thúc bá thẩm mẫu, thúc tổ di bà đều bỏ mình ngay tại chỗ.

Còn có đệ tử Thiên Sinh giáo đang nhân lúc thi cốt chưa lạnh, lột da róc xương, rút ra tinh huyết...

"Các ngươi đều phải chết! !!" Sau lưng Thương Phù Phong dâng lên chưởng ấn màu trắng khổng lồ, vỗ mạnh về phía đám ma tu.

Quặng mỏ Lộc Hải.

Sau khi đại trận chấn động dữ dội một lát, cuối cùng chống đỡ hết nổi, ầm vang vỡ nát.

Một đám tu sĩ Vô Thủy sơn trang nhanh chóng đi vào bên trong, trắng trợn giết chóc.

Vẻ mặt bọn họ đều rất bình tĩnh, đối mặt với người trong quặng mỏ thút thít cầu xin, phẫn nộ chửi mắng, nguyền rủa chống cự...

Lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Có một vài người nhàm chán chém giết những sinh linh này còn rảnh rỗi truyền âm nói chuyện với đồng môn: "Lần này hạ giới nhiều năm, cuối cùng huyễn cảnh này đã có chút chỗ đặc biệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận