Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1324: Toàn lực ra tay (2)

Một vòng đao kiếp này khiến Bùi Lăng vốn đã thương thế nặng nề, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, sinh cơ nhanh chóng xói mòn, trong chốc lát đã rơi vào tuyệt cảnh sắp chết!

Trong lúc nguy cấp, hắn lập tức mở ra túi trữ vật, lấy ra một viên hạt châu sáng long lanh từ đó, đây là một trong ba viên Thiên Thương Lệ mà sư tôn Dược Dạ Thư cho hắn, một viên dùng để tự cứu, một viên dùng để cứu người, còn có một viên mang theo kỳ độc tuyệt đỉnh.

Cho tới nay Bùi Lăng đã dùng hết hai viên trong đó, chỉ còn lại một viên Thiên Thương Lệ để tự cứu.

Dược Dạ Thư đã từng nói với hắn, dù thương thế của hắn nặng nề đến cỡ nào, viên Thiên Thương Lệ này cũng có thể làm cho hắn nhanh chóng khôi phục!

Thiên Thương Lệ cực kỳ trân quý, lúc trước Bùi Lăng bị thương cũng chưa từng sử dụng.

Nhưng lúc này Thiên kiếp áp đỉnh, lôi đình cao ngất lại không cho phép hắn giấu giếm riêng bất kỳ điều gì!

Nghĩ đến đây, pháp lực của Bùi Lăng phun ra một cái, đã thúc giục viên Thiên Thương Lệ này.

Ngay sau đó, Thiên Thương Lệ đột nhiên khẽ động, lặng yên dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Vết thương chồng chất quanh người Bùi Lăng bắt đầu khép lại.

Bao gồm Pháp Tướng bị trảm thủng trăm ngàn lỗ cũng bắt đầu khôi phục.

Nhưng đao kiếp như thiên hà treo ngược, cuồn cuộn không ngừng, thương thế của hắn chưa hoàn toàn khép lại, lại có kiếp lôi mới xuyên phá lưỡi đao, lần nữa chém xuống người hắn.

Một cơn tiếp một cơn đau đớn dữ dội truyền đến, một khắc trước Thiên Thương Lệ còn khôi phục vết thương, một khắc sau lại bị đao kiếp mở ra, lại xuất hiện da tróc thịt bong, huyết nhục văng tung tóe!

Giằng co một lát như thế, Bùi Lăng còn đang không ngừng vung đao, nhưng tốc độ khôi phục vết thương của Thiên Thương Lệ lại dân không theo kịp tốc độ bị thương của hắn.

Thương thế của hắn càng ngày càng nặng, cho dù dược lực của Thiên Thương Lệ bành trướng mãnh liệt, rả rích không ngừng, tình trạng của hắn cũng không thể tránh khỏi việc rơi vào nguy hiểm.

Lôi đình gào thét, tử vong ép sát từng bước, dường như ngay sau đó hắn sẽ bị vạn lưỡi đao cắt vào người, chém thành thịt nát, vạn kiếp bất phục!

Huyết dịch không ngừng xói mòn, không thể ngăn chặn sinh cơ suy yếu, sắc mặt Bùi Lăng lại hờ hững, toàn bộ tâm thần chìm vào trong đao pháp.

Tập trung!

Tất cả lực lượng tụ vào một đao!

Đao của hắn có thể trở nên càng mạnh hơn!

Tốc độ vung đao còn có thể trở nên càng nhanh hơn!

Thời gian dần trôi qua, Bùi Lăng chém ra đao khí càng ngày càng mạnh, thêu dệt thành đao võng càng ngày càng dày ở trước mặt hắn.

Giữa hư không, dường như có một tấm lưới huyết sắc dần ngưng tụ thành hình, phạm vi càng ngày càng rộng, không ngừng bao phủ càng nhiều đao kiếp.

Nhưng đao kiếp như vô cùng vô tận, không diệt sát người độ kiếp tuyệt đối không ngừng.

Keng keng keng keng keng...

Đao võng và đao kiếp giao kích lẫn nhau, dư âm chấn động khiến mặt đất đã thay đổi hình dạng to lớn, lại xảy ra biến ảo.

Đao kiếp không ngừng rơi vào trên người Bùi Lăng, lưu lại từng đạo vết đao dữ tợn đáng sợ, sâu đủ thấy xương.

Nhưng theo thời gian trôi qua, đao kiếp có thể chém trúng hắn trở nên càng ngày càng ít!

Thời gian dần trôi qua, sinh cơ của Bùi Lăng đã yếu ớt đến cực hạn, Cửu Phách Đao trong tay đã trở nên vô cùng nặng nề, lúc này tốc độ khôi phục thương thế của Thiên Thương Lệ cũng đã hạ xuống ngang hàng với đao kiếp.

Sắc mặt hắn tái nhợt vì mất máu quá nhiều, không khác gì với Pháp Tướng, nhưng khí tức lại càng ngày càng mạnh, hai khí âm dương lưu chuyển quanh người, dần có xu thế hoàn toàn hợp nhất.

rầm rầm rầm...

Mũi nhọn của đao võng huyết sắc văng ra khắp nơi, ngăn lại rất nhiều đao kiếp, phạm vi huyết võng càng lúc càng lớn, đã bao phủ hơn phân nửa Vĩnh Dạ hoang mạc, đồng thời vẫn còn tiếp tục khuếch tán.

Lấy Bùi Lăng làm trung tâm, lực trùng kích to lớn ăn mòn bốn phương tám hướng.

Địa giới Luân Hồi tháp, cát vàng vạn dặm rì rào, từng tòa cồn cát vốn đứng im lại không ngừng run rẩy, hoạt động, cuối cùng hóa thành lưu sa kéo dài nghìn dặm, sóng cả lưu chuyển mãnh liệt.

Ở nơi hẻo lánh trong Vĩnh Dạ hoang mạc.

Mặt đất nứt nẻ, run rầy, vết đứt gãy san sát tạo ra gò núi mới.

Lúc này, Chung Quỳ Việt Cức trốn ở sau một gò núi.

Thương thế của hắn ta quá nặng nề, đến nay chưa từng phục hồi như cũ. Thấy kiếp vân khổng lồ trên bầu trời bắt đầu tiêu tán, lập tức hiểu rõ đọa tiên đã dùng thân thể Bùi Lăng độ xong Hóa Thần kiếp!

Chung Quỳ Việt Cức lập tức dùng toàn bộ tinh thần đề phòng.

Sau đó, chắc chắn ý chí đọa tiên sẽ tới đuổi giết hắn ta và Ninh Vô Dạ!

Hắn ta không cầu có thể từ chạy trốn trên tay ý chí đọa tiên, chỉ muốn kiên trì thêm một lát, có thể kéo dài đủ thời gian.

Một khi bên Tam Trụ tiên thành công, hoặc là Ninh Vô Dạ còn có cơ hội sống sót...

Đang nghĩ ngợi, đã thấy kiếp vân đột nhiên dừng tiêu tán, ngay sau đó không tiêu tan ngược lại còn tụ tập, khí tức Thiên kiếp trong mây càng dày đặc.

Toàn bộ vòm trời như bị đè ép xuống, uy năng kinh khủng làm tất cả sinh linh trong phạm vi này đều run rẩy.

Chung Quỳ Việt Cức khẽ giật mình, cửu kiếp đã qua, Hóa Thần kiếp vẫn chưa kết thúc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận