Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1670: Tế phẩm

Hai người đi dọc theo con đường hành lang qua đình lúc đến.

Trong nhánh hoa chập chờn, cột son thấp thoáng, hành lang trống rỗng quanh quẩn tiếng bước chân.

Đi được nửa đường, thấy trước sau không người lại đã rời xa chính sảnh, Bùi Lăng đột nhiên hỏi: "Ngươi hiểu bao nhiêu về Vô Diện đại tiên của Tiêu gia ta?"

Hộ vệ khẽ giật mình, nhanh chóng hỏi: "Thiếu gia, cái gì là Vô Diện đại tiên?"

Hả?

Bùi Lăng nhướn mày, vốn hắn muốn hỏi thăm một chút điều liên quan tới việc hiến tế từ hộ vệ, nhưng bây giờ không cần nữa.

Đối phương còn chưa nghe nói cả Vô Diện đại tiên của Tiêu gia, hiển nhiên cũng không biết cái gì, mình hỏi không ra chuyện gì.

Thế là, Bùi Lăng không nói thêm lời nào nữa.

Thấy hắn không trả lời, hộ vệ cũng không tiếp tục vặn hỏi.

Hai người im lặng đi xuyên qua nhà cửa trùng điệp, cuối cùng về tới phòng ngủ của "Tranh thiếu gia".

Bùi Lăng một mình đi vào trong phòng, hắn xoay tay đóng cửa phòng, đi vòng qua bình phong, vừa ngồi xuống cạnh bàn đã khó mà kiềm chế phát ra một tràng tiếng ho dữ dội.

"Hụ khụ khụ khụ khục..."

Sau một trận ho khan tan nát cõi lòng, cuối cùng Bùi Lăng đã khôi phục lại, trạng thái hiện tại của hắn còn tốt hơn tối hôm qua rất nhiều, nhưng thân thể vẫn vô cùng suy yếu.

Vừa rồi đi đến đại sảnh một chuyến, vẫn quá miễn cưỡng với hắn.

"Vô Diện đại tiên, chắc là vấn đề thật sự của tòa nhà này"

"Trong trận hiến tế tiếp theo, chắc chắn có liên quan đến tạo hóa của Chú vào lần này."

"Hiện tại tình trạng cơ thể ta quá kém, nếu không vừa rồi nên đi tìm tượng thần Vô Diện đại tiên trong trạch viện một chút, có lẽ có thể nắm giữ một chút manh mối mấu chốt."

"Hụ khụ khụ khu..."

"Tối hôm qua ngủ quá ít, hiện tại ta thân thể... Nghỉ ngơi trước!"

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức vịn cái bàn đứng lên, đi đến bên giường nằm xuống.

Tòa nhà này, ban ngày an toàn, ban đêm nguy hiểm.

Một khi vào đêm, hắn chắc chắn không dám ngủ, hiện tại chỉ có thể đến ban ngày dưỡng tốt tinh thần, ban đêm lại đi điều tra manh mối.

Hắn vừa đắp kín mền cho mình, cơn buồn ngủ như thủy triều cuốn tới, trong khoảnh khắc đã rơi vào ngủ say.

Trong phòng mờ mờ, đèn lồng yên tĩnh nhảy nhót, trong lờ mờ lôi ra cái bóng muôn màu muôn vẻ.

Tú lâu.

"Bộp, bộp, bộp...

Theo tiếng bước chân rất nhỏ, Hồng Phấn tân nương thướt tha đi đến thang lầu.

Sau khi trở lại khuê các, một mùi xác thối lập tức đập vào mặt, nàng khóa trái cánh cửa, ngay sau đó bước nhanh vào nội thất, đến bên cạnh giường ngủ ngồi xuống, nhìn vào gầm giường.

Chỉ thấy một bộ thi thể đầu đầy máu đen, khuôn mặt xanh biếc, cứng ngắc nằm dưới giường.

Nàng quần áo hoàn hảo nhưng nhục thân cũng đã hư thối nghiêm trọng, gần như hoàn toàn biến dạng, có vài chỗ đã thấy được xương cốt trắng hếu.

Nha hoàn này không giống dáng vẻ vừa bị giết, mà là một bộ thi thể đã chết cực kỳ lâu!

Hồng Phấn tân nương nhăn hàng mày ngài, vừa rồi lão gia nhắc đến Vô Diện đại tiên, không biết có phải là "Chú" hay không, nhưng mặc kệ như thế nào rất có thể việc hiến tế tiếp theo có liên quan đến tạo hóa của "Chú".

Mình nên sớm chuẩn bị sẵn sàng!

Chỉ có điều, thi thể đã thành dáng vẻ này, sợ không thể dùng làm thành tế phẩm, lại tìm một người nữa.

Lúc suy nghĩ xoay chuyển động, Hồng Phấn tân nương đứng lên, váy dài xoay nghe rơi xuống, phiêu tán như cánh hoa cỏ, đang định trực tiếp đi ra ngoài nhưng thân thể vừa đói vừa mệt, chẳng mấy chốc đã khiến nàng cảm thấy một trận mỏi mệt và suy yếu khó mà chống cự.

Hồng Phấn tân nương đành phải đi đến cạnh bàn ngồi xuống, trên mặt bàn còn trưng bày thức ăn mà nha hoàn mang đến cho nàng vào buổi sáng.

Vốn món cháo được chế biến tỉ mỉ, mặt ngoài đã ngưng kết một lớp vảy gạo, rau ngâm có màu sắc khác nhau, nói chung cũng đã khô quắt, vốn đã là mấy món ăn khiến người ta không thèm ăn lắm, bề ngoài càng giảm xuống rất nhiều.

Nhìn qua những rau cháo nước canh trong như nước lọc này, Hồng Phấn tân nương nhíu chặt hàng mày ngài, mặc dù những thứ này hoàn toàn không hợp khẩu vị của nàng, thể xác phàm nhân lại quá suy nhược, tối hôm qua bò lên giếng một đêm, còn không ăn nữa, nàng chỉ sợ ngay cả sức lực đi đường cũng không có.

Hồng Phấn tân nương cầm chén đũa lên, rất ghét bỏ bắt đầu ăn...

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đũa ngà và bát sứ ngẫu nhiên chạm vào nhau.

Một lát sau, Hồng Phấn tân nương cơm nước xong xuôi, sức lực khôi phục rất nhiều, chỉ là vẻ mặt mệt mỏi, vẫn rất rã rời.

Sau khi suy tính, nàng tiện tay nhấc màn lên, nằm dài trên giường, ngửi mùi thi thể hư thối dưới gầm giường, ngọt ngào ngủ thiếp đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời lặn về tây, sắc trời dân tối.

Trong tú lâu dần trở lên tối tăm, vốn là đồ trang trí hoa mỹ, nay lại như không ngừng bịt kín một tầng bóng đen quỷ quyệt.

Gầm giường, sợi tóc đen nhánh như nước chảy im ắng kéo dài.

Chẳng mấy chốc đã tràn ra cả gian nội thất, lao mạnh ra bên ngoài.

Đột nhiên, một cái tay trắng thuần mảnh khảnh thò ra từ dưới ván giường.

Trong lúc ngủ mơ, Hồng Phấn tân nương cảm thấy càng ngày càng lạnh.

Thời gian dần trôi qua, nàng luôn cảm thấy thứ gì đó quấn trên cổ, hô hấp cũng trở nên rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận