Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2424: Chạy thoát

"Trốn!" Chung Quỳ Kính Y lập tức quát.

Tiếng nói chưa rơi xuống, Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang cùng yêu tộc còn sót lại lập tức chạy như điên đến cuối con đường.

Phó Huyền Tự và Ninh Vô Dạ theo sát phía sau, không hề có ý thả lỏng.

Dường cái duy nhất trong Bạch Thảo trấn, toàn bộ đường đi nhanh chóng mọc ra lít nha lít nhít mặt người.

Đám người Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang điên cuồng phi độn, trong nháy mắt số lượng mặt người trên đường phố đều tăng vọt một mảng lớn.

Trên mặt đất, hai bên, cây hộ đạo, bình lọ... Tất cả những thứ mà ánh mắt nhìn thấy, mặc kệ tính chất, mặc kệ công dụng, mặc kệ có hay sinh linh không, toàn bộ đều mọc đầy mặt người oán độc.

Tiếng vui cười liên tiếp hội tụ gào thét.

Mặt người mãnh liệt sinh sôi như vô cùng vô tận, theo thật sát sau lưng một nhóm người Chung Quỳ Kính Y, dường như bị sóng lớn nhấc lên, sôi trào mãnh liệt đi theo bước tiến của bọn họ.

Phó Huyền Tự, Ninh Vô Dạ cầm cung săn trong tay, chạy vội đuổi theo, không muốn thả đi bất kỳ một con mồi tự đưa tới cửa nào.

Đôi bên một đuổi một chạy trên đường dài mặt người này, càng chạy càng xa... Chẳng mấy chốc, mặt người bắt đầu lan tràn vào hư không, gương mặt oán độc chi chít khắp nơi chất chồng từng đống, tất cả bóng dáng hoàn toàn biến mất trong mặt người khó mà tính toán.

Bạch Thảo trấn.

Nhà Tiểu An.

Góc đông nam trong viện, đại thụ lượn quanh.

Trên cây từng sợi lụa trắng, từng thi thể treo cổ trên đó, thân cành từng cục, giương nanh múa vuốt như gào thét với bầu trời đen kịt.

Nhìn từ xa như giàn cây nho lúc nhập thu, quả lớn từng đống, tình cảnh bội thu đập vào mặt.

Lúc này những tán tu treo mình lên đã toàn bộ không còn khí tức.

Ngay khoảnh khắc sinh cơ của bọn họ tan hết, di thể mới tang lập tức hư thối, dòng máu trộn lẫn nước mủ nhỏ xuống mặt đất, thấm ra dấu vết dầu mõ đục ngầu.

Giòi bọ màu trắng ra vào trên ngũ quan của bọn họ, bận rộn gặm nuốt huyết nhục rách nát.

Ruồi muỗi chen chúc mà tới, vù vù như nước thủy triều.

Phanh, phanh phanh... Phanh...

Gió đêm thổi qua đầu cành, thi thể treo cổ đập vào nhau, tiếng vang nặng nề không ngừng.

Lúc này, Tưởng Phong Vật cũng đi đến dưới cây.

Tưởng Phong Vật không cảm thấy tình huống xung quanh có cái gì không đúng, hắn ta cũng như những tán tu trước đó, lấy ra một sợi dây thừng bên bằng linh tài từ trong túi trữ vật treo ở trên cây, đánh một cái kết, muốn treo mình lên đó.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động!

Gốc đại thụ trước mặt rầm rầm lay động, lá rụng nhao nhao, thi thể treo cổ trên cây va chạm vào nhau như chuông gió bị gió thổi, không ngừng vang lên tiếng bịch bịch.

Máu đặc, dầu trơn đang nhỏ xuống mặt đất lập tức nhanh chóng rơi xuống như nước mưa, rất nhiều nơi lộ ra xương trắng âm u.

Cùng lúc đó, nguyền rủa giáng lâm!

Từng thi thể treo cổ nhanh chóng hư thối, tất cả miệng vết thương tranh nhau chen lấn hiện lên mặt người oán độc lớn khoảng móng tay.

Ngay sau đó là đại thụ treo đầy thi thể, mặt đất, căn phòng...

Tiểu đồng ở cổng... Mặt người như thủy triều mọc lên dày đặc, từng khuôn mặt nhếch miệng trừng trừng nhìn về phía Tưởng Phong Vật.

"hì hì... Hì hì ha ha... Hì hì ha ha..."

Tiếng vui cười chói tai che ngợp bầu trời!

Tưởng Phong Vật vừa luồn cổ mình vào thòng lọng, đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Hắn ta lập tức sợ đến ngã nhào trên đất.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì? !

Nhiều việc khác thường như vậy, tại sao hắn ta lại cảm thấy tất cả bình thường?

Chờ chút!

Không phải hắn ta muốn chạy trốn khỏi Bạch Thảo trấn sao?

Vì sao muốn tá túc ở trên trấn?

Những mặt người này... Là nguyền rủa!

Trốn!

Mau trốn!

Lúc này Tưởng Phong Vật bất chấp điều gì khác, lập tức liều mạng bỏ chạy ra đầu trấn.

Đã thấy mặt người xung quanh còn đang nhanh chóng sinh sôi ra, tầng tầng lớp lớp như sóng to gió lớn, sôi trào mãnh liệt, nhanh chóng ăn mòn toàn bộ Bạch Thảo trấn...

Nhà trưởng trấn.

Lão trưởng trấn và lão út đều đã nằm ngủ.

Bỗng nhiên, mặt đất chấn động kịch liệt, bọn họ trực tiếp bị ném ra mặt đất từ trong màn.

"Cha! Địa long xoay người!" Lão út đầy sợ hãi, đứng lên chạy về phía phòng ngủ trưởng trấn, vừa chạy vừa hô: "Nhanh đi đến bãi đất trống bên ngoài trấn!"

Lão trưởng trấn bò dậy từ dưới đất, xoa eo, đang muốn nói chuyện, khóe mắt đột nhiên nhìn thoáng qua vách tường cách đó không xa, từng khuôn mặt người oán độc lớn khoảng móng tay hiện ra, cùng lúc đó một tràng tiếng vui cười chói tai truyền vào trong tai hắn ta.

Hắn ta lập tức giật mình, đột nhiên nhảy lên, một phát bắt được lão út vừa vào cửa: "Đừng đi vào! Nhanh! Nhanh đi dâng hương cho lão gia!"

Chẳng mấy chốc, phụ tử trưởng trấn đều quỳ gối dưới bức tượng Tranh lão gia ở nhà chính, đốt lên hương dây, cung cấp thức ăn mặn, nơm nớp lo sợ câu nguyện: "Tranh lão gia, Bạch Thảo trấn lại xuất hiện quỷ vật... Cầu lão gia phù hộ... Cầu lão gia đại phát thần uy... Cứu cả nhà tín nam..."

"Đại ân đại đức... Đại từ đại bi..."

"Cầu Tranh lão gia cứu mạng..."

Ngay lúc bọn họ đau khổ năn nỉ, xung quanh càng ngày càng nhiều mặt người, tiếng vui cười không ngừng vang lên bên tai, nhanh chóng lan tràn đến phía trên đầu tượng thần.

Đột nhiên, tượng thần ngẩng đầu, trong đôi mắt bộc phát ra yêu lực kinh người!

Sau đó, bên trên lập tức sinh ra từng mặt người oán độc, trong chớp mắt ăn mòn cả tòa tượng thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận