Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1671: Mặt nạ

Tóc dài đen nhánh như dòng nước màu mực lan tràn, dâng lên từng chút một, chẳng mấy chốc đã nhét đầy toàn bộ khuê các.

Sợi tóc tinh tế cứng cỏi khéo léo như rắn thăm dò vào trong trướng, quấn vào cổ Hồng Phấn tân nương một vòng lại một vòng, sau đó càng thu càng chặt...

Hai mắt Hồng Phấn tân nương nhắm nghiền, sắc mặt vốn hồng nhuận dần chuyển thành xanh biếc, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra vẻ giãy giụa.

Nàng rất muốn tỉnh lại nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, dù như thế nào cũng không mở hai mắt ra được.

Chẳng mấy chốc, khí tức của nàng bắt đầu suy yếu.

Đột nhiên, mi tâm Hồng Phấn tân nương hiện ra một vết máu, chợt một tròng mắt màu đỏ ngòm tràn đầy oán độc, âm u lạnh lẽo, tức giận mở ra!

Cùng lúc đó, sợi tóc cuốn lấy cổ Hồng Phấn tân nương lập tức đứt gãy toàn bộ.

Thân thể tinh tế mềm mại ngồi bật dậy, Hồng Phấn tân nương mổ hai mắt ra, lại đã tỉnh táo, chỉ có điều con ngươi màu đỏ ngòm trên mi tâm cũng bị lực lượng từ nơi tối tắm cưỡng ép xóa đi ngay thời khắc đó.

Sắc mặt Hồng Phấn tân nương thay đổi, lúc này không do dự chút nào, lập tức xoay người xuống giường nhưng không đợi hai chân nàng rơi xuống đất, một nha hoàn thò đầu ra từ bên cạnh, thân hình quen thuộc chải Song Bình Kế, trên mặt đeo một tấm mặt nạ trơn nhẵn như gương.

Hồng Phấn tân nương lập tức giật mình, đây là nha hoàn hầu hạ nàng nhưng không phải đối phương đã bị nàng giết rồi sao?

Không đợi nàng cẩn thận suy nghĩ, ngay sau đó nha hoàn nâng tay áo lên, duỗi ra một đôi tay mềm mại trắng thuần tinh tế, lại lạnh băng thấu xương, trong nháy mắt bóp cổ họng Hồng Phấn tân nương!

Cảm giác ngạt thở mãnh liệt như thủy triều, trong nháy mắt nhấn chìm Hồng Phấn tân nương. Nàng ra sức giãy giụa, nhưng hai tay nha hoàn như vòng sắt được chế tạo từ huyền băng vạn năm, vẫn túm chặt lấy nàng, làm nàng căn bản không thể phản kháng.

Cố gắng giãy giụa không có kết quả, Hồng Phấn tân nương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vồ về phía mặt nạ nha hoàn một cái, đột nhiên lấy nó xuống!

Mặt nạ rơi xuống, lập tức lộ ra một khuôn mặt thanh tú, lông mi cong mắt to, tóc mái cắt ngang trán tản ra trên trán, trên trán là vẻ kính cẩn nghe theo đã quen thuộc thành tự nhiên, ngay sau đó tất cả động tác của nha hoàn lập tức cứng đờ, thân thể bắt đầu nhanh chóng hư thối.

Trong giây lát nhục thân vốn trắng thuần thanh xuân hóa thành một bộ nữ thi hư thối cao độ, khắp nơi nát rữa, nước mủ mờ nhạt tuỳ tiện chảy xuôi.

Hồng Phấn tân nương vội vàng tránh khỏi đối phương, lập tức xuống giường, lúc này váy áo cũng không kịp thay đổi, trực tiếp chạy ra ngoài.

"Bộp, bộp, bộp...

Váy hoa lệ không ngừng lay động, Hồng Phấn tân nương nhanh chóng vòng qua bình phong, chạy đến trước cửa, nhưng nàng dùng sức kéo một phát, cửa phòng lại không nhúc nhích tí nào vẫn đóng chặt, hoàn toàn không thể mở ra.

Lúc này, nha hoàn trước giường chậm rãi xoay người lại, theo động tác này nước mủ quanh người nàng càng chảy nhiều hơn, một con mắt lăn xuống từ trong hốc mắt, dòng máu tanh hôi bắn tung tóe trên mặt đất.

Nha hoàn yếu ớt hô: "Tiểu thư, ngươi ở đâu?"

Còn chưa nói hết câu, nàng cất bước lao về phía Hồng Phấn tân nương, một lần nữa nâng tay áo lên duỗi ra một đôi tay mảnh khảnh, nhưng lúc này đôi tay này lại xanh đen đan xen, dòng máu chảy ngang, hư thối không còn hình dáng, thỉnh thoảng có khối thịt rơi xuống: "lộp bộp": "lộp bộp" rơi đầy đất.

Trong khuê các, khí tức âm u lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập, cả tòa tú lâu như rơi vào hầm băng.

Mùi thối nồng đậm như thực chất làm người ta buồn nôn.

Mặc dù khuê các rộng rãi hơn nơi ở của nữ hài tử bình thường, nhưng dù sao trong phòng có hạn, lại khó ẩn thân.

Thấy nha hoàn dần tới gần, Hồng Phấn tân nương nhíu mày nắm lấy cửa phòng, lại dùng sức nhiều hơn, liều mạng muốn mở cửa phòng ra.

Nhưng mặc kệ nàng dùng lực như thế nào, quyền đấm cước đá như thế nào, cửa phòng trước mắt trông như tinh xảo lại nặng nề như núi lớn, dù nàng dốc hết toàn lực, cũng không thể rung chuyển chút nào.

Đây không phải một cánh cửa phòng không khóa, mà là một ngọn núi không thể di chuyển!

"Tiểu thư, hóa ra ngươi ở đây!"

Giọng nha hoàn đã vang lên sau lưng, khí tức âm u lạnh lẽo như thủy triều mãnh liệt, gào thét lên nhào về phía Hồng Phấn tân nương, gần như trong nháy mắt khiến nàng không chống đỡ được.

Móng vuốt hư thối tanh hôi nhô ra từng chút một, như muốn kẹp lại cái cổ Hồng Phấn tân nương một lần nữa.

Vào thời khắc mấu chốt, trong đầu Hồng Phấn tân nương chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cầm lấy mặt nạ vừa đoạt tới, đeo lên mặt mình!

Chỉ một thoáng, cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt lan ra khắp cả người nàng, Hồng Phấn tân nương không kiềm chế được run rẩy, chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên ảm đạm, trong tầm mắt toàn là tối tăm mờ mịt, u ám mơ hồ không giống nhân gian.

Chợt, nàng lại dùng sức kéo cửa, lần này không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, cửa phòng mở ra cực kỳ nhẹ nhàng.

Hồng Phấn tân nương không do dự chút nào, trực tiếp bỏ chạy ra ngoài.

Giọng nha hoàn vang lên sau lưng: "Tiểu thư, đừng chạy..."

"Tiểu thư, ngươi ở đâu?"

"Tiểu thư...

Màn đêm buông xuống, trăng sao mất đi ánh sáng, đại trạch chìm trong bóng tối, mái hiên nhà cột son nặng nề san sát nối tiếp nhau, yên tĩnh như chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận