Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1401: Trượng Trực lệnh

Khu chữ "Hoàng".

Hẻm núi.

Giữa giá sắt đen san sát, một dòng máu tươi chậm rãi hội tụ, sau đó chậm rãi chảy xuôi theo khe hở viên đá đến chỗ trũng.

Trên máu tươi, một bộ huyết nhục chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra hình người đang co quắp ngọ nguậy.

Xem chừng thời gian hành hình sắp kết thúc, Tư Hồng Diệu Ly bấm niệm pháp quyết gọi ra một đoàn nước sạch, cẩn thận rửa sạch ngón tay của mình, sau đó tâm niệm vừa động, xương sọ bị ném ở cách đó không xa đột nhiên bay lên, một lần nữa đóng lên đỉnh đầu phạm nhân.

Ngay sau đó, nàng điều khiển tơ máu nhanh chóng khâu lại cho đối phương, bảo đảm hắn ta sẽ không vì đi đường không cẩn thận, mà óc trào ra.

Trong thất khiếu phạm nhân chảy ra vết máu đã lặp đi lặp lại khô cạn, ánh mắt ngây ngốc, toàn thân đều đang không ngừng co quắp.

Khắp nơi quanh người hắn ta đều là dấu vết bị khâu lại, nhất là ở miệng máu thịt be bét, đây là vì lúc trước giãy giụa khàn cả giọng, cưỡng ép dùng tơ máu khâu lại.

Lúc này, trong miệng của hắn ta là nước bọt trộn lẫn với vết máu sền sệt, không ngừng chảy xuôi xuống khóe miệng chưa từng khép lại, thấm ướt áo tù nhân.

Trong vòng nửa canh giờ, tên phạm nhân này đã bị tra tấn ngất đi mấy lần.

Nhưng mỗi một lần, hắn ta vừa vô cùng biết ơn vì mất đi tri giác, nhưng lại chịu hình phạt khéo léo của Tư Hồng Diệu Ly, đau đến mức không muốn sống giật mình tỉnh lại.

Liên tục lặp đi lặp lại, hiện tại ngay cả kêu thảm cũng không làm được, đã mất phản ứng với bất kỳ kích thích gì ở ngoại giới.

Xác nhận tơ máu đã khâu xong, lại kiểm tra sơ qua tình hình phạm nhân, vung tay đốt sạch vết máu xung quanh, Tư Hồng Diệu Ly sửa sang lại váy, nói: "Thời gian sắp đến, lần này coi như ngươi may mắn"

Lúc nàng nói lời này, giọng điệu rất bình thản, không có về hung ác và ngang ngược như các Trượng Trực khác.

Chỉ có điều, giọng nói bình thản không có gì lạ này rơi vào trong tai phạm nhân, hắn ta đột nhiên co lại như cá sống bị ném ở trên cái thớt gỗ, tuyệt vọng lại sợ hãi co quắp thân thể.

Vẻ mặt đờ đẫn cũng lập tức hóa thành sự sợ hãi thuần túy.

"Ô.." Phạm nhân hoảng sợ muốn chết, điên cuồng cầu xin tha thứ, chỉ có điều vì đầu lưỡi đã bị cắt đi, mặc cho hắn ta cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể phát ra tiếng gào thét mơ hồ không rõ, tiếp theo chuyển thành nghẹn ngào.

Hàng lông mày kẻ đen của Tư Hồng Diệu Ly cau lại.

Phạm nhân kia lập tức bị dọa đến cứng đờ, duy trì động tác ban đầu, không dám động đậy một chút nào.

Cũng may, vì đã đến giờ hành hình, cửa vào hẻm núi vang lên tiếng bước chân, hai tên Tiết cấp áo bào trắng hoa văn xanh cùng đi tới.

Tư Hồng Diệu Ly lập tức thu lại vẻ mặt.

"Tống sư muội." Hai tên Tiết cấp đi vào hẻm núi, tùy ý liếc nhìn phạm nhân, thấy mặc dù hắn ta có mấy vệt máu đen nhưng nhìn hoàn hảo không chút tổn hại, thế là không để ở trong lòng, mà lo lắng hỏi Tư Hồng Diệu Ly: "Có quen không? Những phạm nhân này đều là loại không ra gì, có phải sư muội còn chưa ra tay hay không?"

"Không sao, về sau tra tấn nhiều lần, chậm rãi sẽ quen thuộc, đến lúc đó sẽ không nương tay nữa."

Tư Hồng Diệu Ly khẽ nói: "Đa tạ hai vị sư huynh chỉ điểm, vừa rồi ta thật sự không dám ra tay quá nặng."

Hai tên Tiết cấp lộ ra vẻ hiểu rõ, vừa cười vừa nói: "Không sao, ai cũng như thế, thêm mấy lần là tốt thôi."

Bọn họ vừa nói vừa đố phạm nhân xuống khỏi giá sắt, áp giải xuống dưới.

Trong toàn bộ quá trình, trước đó phạm nhân còn ngang ngược càn rỡ, bây giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Xuyên qua đường hành lang chật hẹp, bị áp giải đến tận dải đất trung tâm khu chữ "Hoàng", hắn ta như đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, bước nhanh đến chỗ sâu, không dám ở lại chỗ này thêm chút nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, hai tên Tiết cấp hơi nghi ngờ, hình như biểu hiện của phạm nhân này có chỗ nào đó không đúng lắm?

Chỉ có điều, hiện tại trong Độ Ách uyên không đủ người, bọn họ còn rất nhiều chuyện cần làm, cũng không có tâm tư để ý tới những điều này, nhanh chóng rời đi làm việc khác.

Sau đó mấy ngày, Tư Hồng Diệu Ly chính thức thực hiện chức trách Trượng Trực, lần lượt tra tấn mười mấy tên phạm nhân.

Tất cả phạm nhân từng bị nàng dùng hình, sau khi trở lại khu chữ "Hoàng", tất cả đều trở nên trung thực đến khác lạ, chẳng những không dám tiếp tục phạm tội, hơn nữa lúc làm nhiệm vụ khai thác đá mỗi ngày, cũng không dám lười biếng chút nào.

Thậm chí mấy tên được công nhận là cứng đầu bị những phạm nhân khác khiêu khích, chẳng những không lập tức ra tay đánh nhau như ngày thường, ngược lại yên lặng nhẫn nại, mặc cho đối phương giễu cợt xô đẩy, khúm núm, không hề có ý phản kháng, hình như có ý cố gắng chịu nhục.

Những điều này đều chạy không thoát đôi mắt những người để ý.

Trong thư phòng rộng rãi giữa lầu các nguy nga, ánh trăng huyết sắc chiếu vào từ song cửa sổ, nhuộm áo bào trắng của Niếp Bích Lưu thành màu ửng đỏ.

Hắn ta ngồi ngay ngắn sau án thư, đang vung bút như múa phê duyệt một phần phần công văn.

Trong giây lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó vang lên giọng Tư Hồng Diệu Ly: "Tiết cấp trưởng, tìm ta có việc gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận