Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2178: Tổ sư ra tay

Xoạt!

Sau sự giằng co ngắn ngủi, Bùi Lăng đột nhiên chém ra một đao, huyết nhận ngưng tụ trên trời cao, bầu trời huyết sắc lại ầm vang đổ sụp, nơi mũi nhọn đi qua như không thể ngăn cản, sóng xanh mạnh mẽ gào thét lập tức bị xé ra, chất lỏng màu xanh văng khắp nơi, vô số trường đao cành cây bị một đao kia trực tiếp chặt đứt.

Dư thế đao khí không giảm như một thuyền lá máu theo gió vượt sóng, chém thẳng vào cự mộc!

Vô số cành lá màu xanh nghênh đón lưỡi đao đứt lìa, chất lỏng màu xanh lá như mưa to, mưa như trút nước xuống, trước mắt rộng mở trong sáng đã không còn là cành lá vô cùng vô tận, Bùi Lăng không chút do dự, lập tức cầm Cửu Phách Đao liên tục vung trảm, lít nha lít nhít đao khí kinh khủng như gió táp mưa rào, gào thét lao về phía cự mộc.

rầm rầm rầm...

Cự mộc liên tục rung động, dẫn động cả vùng lại đổ sụp, hoang mạc mới xuất hiện dấy lên cát bụi che ngợp bầu trời, vòng xoáy lưu sa liên miên không dứt, từng đạo vết đao nhìn thấy trắng đục thân cây xuất hiện trên thân cự mộc.

Huyết sắc trải rộng toàn bộ hư không, vô số đao khí hội tụ như trường hà, toàn bộ chém vào cùng một vị trí.

Am! !

Chất lỏng màu xanh lá đột nhiên như suối tuôn, trên thân cự mộc đột nhiên xuất hiện một đạo vết đao có thể trực tiếp nhìn thấy tim cây, gần như bị một đao chặt đứt!

Khí tức cự mộc vừa bắt đầu suy bại, rễ cây trong lòng đất lại tăng vọt, tiến một bước rút ra lực lượng đại địa.

Hoang mạc mới xuất hiện lập tức nhanh chóng bành trướng ra ngoài, vốn chỉ là Tây Bắc Từ Châu, lan đến gần toàn bộ Từ Châu!

Vốn đất đai màu mỡ, trăm cỏ suy tàn, hoa mộc khô bại, thuỷ vực khô cạn, phi cầm tấu thú hôi phi yên diệt... Tất cả sinh cơ đều bị rút ra không còn, hóa thành hoang mạc không có chút khí tức nào, lưu sa cuồn cuộn, trùng nha không sinh.

Dựa theo xu thế này, chẳng mấy chốc sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ những nơi dưới sự quản lý của Cửu Nghi sơn!

Bùi Lăng đang muốn tiếp tục xuất đao, bên tai lập tức vang lên một giọng nói trầm thấp: "Bùi đạo hữu, hiện tại chưa tới nửa canh giờ nhưng ngươi tiếp tục đánh như thế, chỉ sợ thắng bại chưa phân, toàn bộ địa giới Cửu Nghi sơn đã hóa thành một mảnh tử địa không có chút sinh cơ nào."

"Hiện tại, ta chỉ có thể cho ngươi thêm nửa khắc đồng hồ."

"Nếu sau nửa khắc đồng hồ ngươi còn không thể giải quyết thần mộc, Hạ mỗ sẽ ra tay!"

Cửu Nghi sơn.

Bí địa.

Tầng mây mù xuyên qua rừng tùng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm, dấy lên tiếng sóng bành trướng.

Dưới tùng, một gian nhà gỗ đầy rêu xanh, cổ xưa đơn sơ lại được vẩy nước quét nhà sạch sẽ, trong căn phòng không nhiễm bụi trần thế bốn vách tường trống trơn, chính giữa trưng bày một cái bồ đoàn, cách đó không xa đặt một lư hương, trong lư có mùi hương thướt tha mát lạnh cam thuần như tùng như bách, như lan như xạ, nồng đậm tập kích người nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo như lúc vào đông tuyết lớn đây trời.

Lư hương như dãy núi, trên đó có ba con Kim Thiềm nghi lại, đều há miệng phun ra hơi khói, xông lên giữa không trung sau đó tụ hợp với nhau, huyễn hóa ngàn vạn non sông, mờ mịt uốn lượn, tản khắp cả phòng.

Trong mây khói có cung điện chập trùng theo thế núi, nguy nga đường hoàng; có sông rộng quanh co quanh dãy núi, khí thế cuồn cuộn; có thành trì sừng sững vùng quê, dòng người như dệt; có khói bếp dâng lên ở ruộng hoang, hứng thú nồng đậm; có phi cầm tẩu thú chém giết vùng bỏ hoang, mạnh được yếu thua...

Từng cảnh tượng biến ảo vô thường, chỉ có trong góc hẻo lánh không đáng chú ý, một người một quế, không nhúc nhích tí nào.

Bóng dáng áo bào xanh kia tĩnh tọa trong núi quế.

Lá cây quế như bích ngọc, nhánh như mặc ngọc, hoa nở rực rỡ như vàng ròng điêu khắc, biến ảo giữa hơi khói, cây quế như bị gió lớn thổi qua, lập tức rơi xuống một cơn mưa hoa sáng chói, rơi đầy người "Thế VỊ" tổ sư.

Tổ sư chưa tỉnh, vẫn nhắm mắt bất động mặc cho gió núi thổi qua tay áo, sương dính áo, khí tức hắn ta thanh linh tinh khiết như hòa làm một thể với ngàn vạn non sông huyễn hóa thành.

Bỗng nhiên, hắn ta mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về một phương hướng.

Ánh mắt "Thế Vị" nhìn qua tầng tầng cách trở, rơi xuống một gốc cự mộc che trời.

Lúc này, một tu sĩ quanh thần huyết Sát quanh quẩn, cốt linh và hồn phách đều cực kỳ tuổi trẻ, cầm trường đao trong tay đang đơn độc giao thủ với cự mộc.

Ở chỗ xa hơn là hai phe phái tụ tập rất nhiều tu sĩ, nhìn khí tức, chắc là tám môn phái lớn ngoại trừ Trọng Minh tông.

"Thế Vị" tổ sư nhướn mày, Sơn Chủ Cửu Nghi sơn đương nhiệm bị đoạn thần mộc kia phản phệ rồi?

Hiện tại tu sĩ trẻ tuổi đang giao thủ với thần mộc chắc là thiên kiêu số một Trọng Minh tông mới xuất hiện, liên tiếp đánh bại Tông Chủ chính đạo đoạn thời gian trước.

Tuổi tác như thế, tu vi có thể đạt tới loại tình trạng này, ngược lại thật sự hơi hiếm thấy...

Thế nhưng, lúc này hắn ta mặc kệ sự thắng bại của thần mộc và tên tu sĩ trẻ tuổi kia, lại để thần mộc bạo tẩu như này, toàn bộ địa giới Cửu Nghi sơn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!

Nghĩ tới đây: "Thế Vị" tổ sư duỗi ra một ngón tay, chỉ về phía thần mộc.

Vèo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận