Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1421: Có người cướp ngục! (2)

Trên bức tranh miêu tả một bóng người sinh động như thật, trên người mặc cẩm bào, eo đeo mỹ ngọc, cả người lộ ra vẻ ung dung chỉ có tử đệ nhà lớn được dạy dỗ từ bé mới có.

Khóe miệng hắn ta hơi cong lên, vẻ mặt đùa cợt, cầm trong tay một cây quạt xếp chạm kim khắc ngọc, trên nan quạt trang trí một cái độc lâu màu đen lớn khoảng móng tay, trong hốc mắt độc lâu mơ hồ lộ ra huyết quang.

Rõ ràng dáng về thanh tao lịch sự, lại cho người ta một cảm giác tà ý nghiêm nghị.

Nhìn qua có thể biết ngay đây là truyền nhân ma đạo, thân phận không tầm thường.

Mặc dù khí chất trang phục khác biệt quá nhiều, nhưng vẻ mặt người trong bức họa không khác gì thanh niên áo tù trước mặt, những đặc điểm rất nhỏ cũng không sai chút nào.

Tư Hồng Diệu Ly âm thầm gật đầu, chắc là người này!

Chỉ có điều, vì lý do cẩn thận, nàng không tùy tiện hành động, mà nhanh chóng lấy ra một cái ngọc châu màu sắc ảm đạm.

Ngọc châu này lớn khoảng ngón cái, về ngoài hơi mờ, bên trong như bao bọc chất lỏng gì đó, hơi rung nhẹ.

Tư Hồng Diệu Ly tâm niệm vừa động, lập tức cắt đầu ngón tay mình, nhuộm đỏ hạt châu.

Ngọc châu kia lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chất lỏng bên trong chợt tản ra ánh sáng bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Cùng lúc đó, trên người Tư Hồng Đạc lập tức hiện ra một vòng huyết quang, huyết quang kia cực kỳ nồng đậm sền sệt như thực chất, chiếu rọi gò má trắng nõn của hắn ta ra về ảm đạm lâm ly, dưới huyết quang lưu chuyển, quanh người Tư Hồng Đạc truyền ra khí tức không khác gì ngọc châu, giống như thủy nhũ giao hòa liên thành một khối.

Thấy cảnh này, Tư Hồng Diệu Ly mới thở phào nhẹ nhõm, không sai được.

Đây là Phù Quang châu của một tộc Tư Hồng thị, đặc biệt dùng để xác nhận thân phận của Tư Hồng Đạc.

Hiện tại Phù Quang châu nở rộ màu mè, lại có sự cộng minh với Tư Hồng Đạc, nam tu áo tù trước mắt chắc chắn là Tư Hồng Đạc!

Trong lòng nàng âm thầm cảm thán, [Ngũ Quỷ Thiên La Độn] của Thánh Tử quả nhiên lợi hại!

Tư Hồng Đạc bị giam giữ ở nơi canh phòng nghiêm ngặt thế này, cho dù bây giờ mình đã là Trượng Trực lệnh khu chữ "Hoàng", muốn âm thầm tiếp xúc với đối phương cũng không có cửa mà vào, nhưng lần này có Thánh Tử giúp đỡ, lại dễ dàng đứng ở trước mặt Tư Hồng Đạc.

Hiện tại điểm khó khăn nhất của nhiệm vụ đã được giải quyết, chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn.

"Phù Quang châu?" Lúc này, Tư Hồng Diệu Ly chưa mở miệng, lại nghe Tư Hồng Đạc đã cau mày hỏi: "Các ngươi là người Tư Hồng thị?"

Tư Hồng Diệu Ly lập tức gật đầu, lúc trước Tư Hồng Đạc thành danh, nàng chỉ vừa bước vào con đường Chu gia đại tiểu thư, dù là địa vị hay tu vi đều cách biệt một trời một vực với đối phương.

Hiện tại đã qua nhiều năm, đối phương bị giam giữ trong Độ Ách uyên, không chỉ bị nàng bắt kịp, thậm chí người cùng độ tuổi với Tư Hồng Đạc, đã từng tranh đấu với nhau như Luân Hồi Tháp Thiếu Phù Đồ lệnh, Cửu Nghi sơn Đạo Tử đều đã đi vào Hóa Thần...

Từng là thiên kiêu một đời, vạn chúng chú mục, ánh sáng lóa mắt, bây giờ lại bị nhốt trong căn phòng đá đơn sơ keo kiệt này, là tù nhân của chính đạo, tuổi tác trôi qua vô ích, thật làm người ta thổn thức.

Ở trong Độ Ách uyên chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy, chắc chắn vị tộc huynh này đã vô cùng khát vọng tự do!

Hiện tại chỉ cần nàng chứng minh thân phận của mình, chắc chắn đối phương vô cùng phối hợp...

Nghĩ tới đây, Tư Hồng Diệu Ly lập tức trả lời: "Không sai, ta tên Tư Hồng Diệu Ly, lần này phụng mệnh trong tộc, đến đây cứu huynh trưởng về...

Còn chưa nói hết câu, đã thấy Tư Hồng Đạc nhanh chóng bắt một cái pháp quyết, trực tiếp cao giọng hô: "Người đâu nhanh tới! Có người Tư Hồng thị cướp ngục! !"

Cửu Nghi sơn.

Oanh Châu.

Một tòa thành trì nguy nga hùng tráng trên không, mây mưa băng sương hỗn loạn đang chầm chậm tiêu tán.

Trong bầu trời xanh, một vết máu mang khí thế âm u lạnh lẽo sắc bén, nhanh chóng bỏ chạy về phía chân trời.

Trên vòm trời mà phàm nhân không thể thấy được, sau mây mù thấp thoáng tú lâu rường cột chạm trổ.

Tú lâu có vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong bày biện cực kỳ đơn giản.

Văn Nhân Linh Sắt ngồi ngay ngắn sau án dài, mái tóc đen đã cắt ngắn chỉ còn lại ngang cằm, tản mát bên tai.

Lúc này đại chiến tạm dừng, nhưng nàng vẫn mặc chiến giáp vừa người tỉnh mịn như lân phiến, phác hoạ ra đường cong yểu điệu chập trùng.

Một cây họa kích sắc bén bức người vết máu chưa khô bị bàn tay trắng thuần mềm mại nắm chặt, dựng thẳng cạnh người.

Họa kích cao bằng hai người, nặng nề cao lớn hơn họa kích bình thường, sát khí quanh quẩn, tràn ngập sự sắc bén.

Văn Nhân Linh Sắt vốn nở nang trưởng thành, lúc đứng cạnh họa kích cũng có vẻ xinh xắn lanh lợi.

Khuôn mặt nàng tinh xảo như vẽ, tư thế hiên ngang, khí thế lại cực kỳ cường thịnh như vực sâu như núi.

Hiện tại, trước mặt Văn Nhân Linh Sắt lơ lửng một tấm Truyền Âm Phù tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp: "Việc này kỳ quái, kính xin Tư viên tự mình về Độ Ách uyên một chuyến, chủ trì đại cục."

Văn Nhân Linh Sắt khẽ gật đầu, giọng điệu bình thản nói: "Có thể. Nhiều nhất trong vòng năm ngày, bản tọa sẽ trở về Độ Ách uyên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận