Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1744: Đen trắng điên đảo (1)

Lúc này, thoạt nhìn càng ngày càng nhiều sơn tặc tới đây, Bùi Lăng cảm thấy vững tâm, cực kỳ tốt, kế hoạch rất thuận lợi!

"Tu vi đã khôi phục Trúc Cơ tiền kỳ..."

"Sợ hãi còn hiệu quả cao hơn máu tươi rất nhiều rất nhiều."

"Chỉ là thu thập cũng rắc rối hơn là máu tươi..."

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, Bùi Lăng thấy lại có ba tên sơn tặc khí huyết đặc biệt dư thừa, vẻ mặt hốt hoảng chạy tới từ đằng xa.

Hình dáng tướng mạo ba người này âm tàn, trong tay đều cầm trường đao ra khỏi vỏ, lúc sợ hãi cũng không che đậy vẻ hung ác.

Là ba vị đầu lĩnh của nhóm sơn tặc này...

Người đã đông đủ!

Lúc này, ba vị đương gia nhìn thấy tượng thần đại tiên, đầu tiên khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng giống những sơn tặc khác, đi vào trước mặt tượng thần, quỳ sát dưới đất.

"Cầu đại tiên phù hột! Tín nam cung phụng đại tiên từ đời tổ tiên, bốn mùa tám tiết tế tự không ngừng, cầu đại tiên đừng so đo sự lạnh nhạt những năm gần đây, chỉ cần lần này có thể bình an rời đi, tín nam nguyện tạo nên kim thân cho đại tiên, ngày ngày kính hương cung phụng..."

"Cầu đại tiên xua tan tà ma, cho ta rời đi..."

"Đại tiên là đại tiên của Đương Thanh trại ta, nếu Đương Thanh trại bị diệt ở đây, không còn ai cung phụng đại tiên nữa..."

"Cầu đại tiên hiền linh... Cầu đại tiên khai ân..."

"Đại tiên cứu mạng! !!"

Ngay chớp mắt bọn họ quỳ xuống khẩn cầu, Bùi Lăng lập tức cảm thấy từ trong tối tăm có một loại liên hệ khó mà miêu tả, vô cùng huyền bí, trong nháy mắt kết nối hắn với một sự tồn tại nào đó.

Như có vô số sợi tơ nhìn không thấy kéo dài ra từ trong cơ thể mình, chui vào hư không, trùng điệp mở rộng ra, âm vang liên hệ với Đương Thanh đại tiên chân chính!

[Thực Nhật bí lục], tranh đạo bắt đầu!

Dưới bóng đêm, cơn gió lạnh nổi lên xung quanh, cỏ dài chập trùng như sóng.

Một khung xe ngựa nỉ xanh đơn sơ dừng ở trên hoang dã, ngựa lôi kéo mặc cho gió đêm xé rách lông bờm, không nhúc nhích dừng tại chỗ.

Màn xe không ngừng lay động, lộ ra một bức tượng thần màu sắc ảm đạm ở bên trong.

Hắn ta đầu thú thân người, cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng tràn đầy dã tính và hung hãn, thỉnh thoảng trong tròng mắt màu vàng hiện lên một vòng sáng bóng lạnh băng.

Chính là Đương Thanh đại tiên!

Lúc này trông Đương Thanh đại tiên thường thường không có gì lạ, như một bức tượng đá bình thường đã lâu không có người chăm sóc, không nhìn ra bất kỳ nơi khác biệt nào.

Đột nhiên, trên thân tượng đá dâng lên từng tia từng sợi hắc khí.

Luồng khói đen này như khói như sương, càng ngày càng nhiều, chỉ một thoáng toàn bộ toa xe như rơi vào hầm băng, trở nên cực kỳ âm u lạnh lẽo.

Chẳng mấy chốc, sương tuyết màu xám đen dần xuất hiện, lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Con ngươi Đương Thanh đại tiên đột nhiên sáng lên.

Cái cổ, đầu ngón tay, đầu gối tượng thần... Vốn dĩ thể xác như vật liệu đá điêu khắc thành, theo thời gian dần trôi chuyển biến thành màu đỏng thau.

Khí tức của hắn ta bừng bừng dâng lên, càng ngày càng mạnh như là một hung thú ngủ say đã lâu bắt đầu thức tỉnh...

Khí tức bá đạo, tàn bạo, ngoan lệ như hỏa diễm bốc hơi, hừng hực thiêu đốt.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ thể xác Đương Thanh đại tiên chuyển biến thành thân đồng.

Tượng thần đột nhiên đứng lên.

Oanh!"

Xe ngựa nỉ xanh ầm vang nổ tung, trong khoảnh khắc nát thành bột mịn.

Trong hài cốt bay lả tả, toàn thân Đương Thanh đại tiên lóe ra màu đỏng nhanh chân đi ra từ bên trong.

Nó một phát bắt được con ngựa kéo xe, hởi hợt vừa dùng lực, con ngựa chỉ kịp hét thảm một tiếng, đã bị xé thành hai mảnh, nội tạng và máu tươi như huyết vũ hắt vẩy xuống, bắn tung toé đây đất.

Ngay sau đó, Đương Thanh đại tiên giơ thi thể con ngựa trong tay lên, đưa đến bên miệng, bắt đầu nhai nuốt từng ngụm.

"Két... Két... Két...

Thịt ngựa còn bốc hơi nóng, xương cốt trắng đục, nội tạng đủ mọi màu sắc... Đều bị Đương Thanh đại tiên nuốt nguyên lành.

Trong giây lát, lực lượng của nó có chỗ khôi phục.

Tiện tay ném thi thể con ngựa còn sót lại đi, Đương Thanh đại tiên xoay người đi về phía một phương hướng nào đó, lập tức phát ra một tiếng gào thét tức giận.

Đêm tối tràn ngập, cây hỗn tạp cỏ hoang.

"Dát... Dát... Dát..."

Tiếng quạ gáy thê lương quanh quẩn ở bên, càng thêm vẻ quỷ quyệt.

Một bức tượng thần đầu thú thân người ngồi xếp bằng, ánh mắt lạnh lẽo.

Vờn quanh một vòng, rất nhiều sơn tặc đang vô cùng nóng nảy quỳ lạy khẩn cầu.

Bùi Lăng toàn lực vận chuyển [Thực Nhật bí lục], trong hư không có vô số sợi tơ rút lấy một luồng lực lượng huyền diệu, không thể miêu tả, chỉ có thể cảm ứng, liên tục không ngừng rót vào trong cơ thể hắn. Mệnh cách của Đương Thanh đại tiên đang bị hắn chiếm cứ từng chút một.

Từ trên bản chất, hắn càng lúc càng giống Đương Thanh đại tiên chân chính!

Đột nhiên, Bùi Lăng cảm thấy bên kia sợi tơ đột nhiên truyền đến một luồng lực lượng cực lớn tràn trề, giật mạnh sợi tơ.

Cùng lúc đó, một luồng khí tức bạo ngược bá đạo ầm vang bộc phát, dần bao phủ toàn bộ nghĩa địa.

Phát hiện tình huống như vậy, Bùi Lăng lập tức biết Đương Thanh đại tiên chân chính đã thức tỉnh!

Đáng tiếc, đã quá muộn!

Phần thắng duy nhất đối phương là sớm khôi phục khi còn chưa đi vào nghĩa địa, trợ giúp đội xe phá vỡ mê trận, tránh đi nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận