Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1789: Vương không đấu với Vương (2)

Nghĩ tới đây, Nguyễn Tịch Lộ đưa tay bắt lấy tay áo Hoàng Thượng, muốn dắt hắn ta lui vào hậu điện, rời khỏi nơi đây từ cửa sau.

Hoàng Thượng đứng đấy không nhúc nhích như một tòa núi cao, mặc cho Nguyễn Tịch Lộ dùng hết sức lực, lại không nhúc nhích tí nào.

Hắn ta quay đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa điện mở rộng, mái hiên nhà vàng son lộng lẫy, nhìn về phía bầu trời xanh ngọc ở giữa đình viện thâm cung, vẻ mặt hơi quỷ dị, cùng lúc đó trên mặt hắn ta lại mọc ra lít nha lít nhít giác hút.

Nhưng chẳng mấy chốc giác hút đã biến mất, khuôn mặt hắn ta khôi phục như thường.

Hoàng Thượng thả lỏng một tay ở sau lưng, khóe miệng dưới mười hai chuỗi ngọc hơi cong, lộ ra một nụ cười không thể suy đoán.

Hắn ta chậm rãi nói: "Ái phi và trẫm tâm ý tương thông, toà cung điện này cẩm tú thành đống, vàng son lộng lẫy, phương thiên hạ này tứ hải triều bái, vạn dân hàm bái... Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một lồng giam mà thôi!"

Nguyễn Tịch Lộ nghe vậy khẽ giật mình, không rõ Hoàng Thượng nói lời này là có ý gì.

Hoàng Thượng lại không nhiều lời, chỉ nói: "Ái phi, ngươi đợi ở chỗ này đi, trẫm đi ra bên ngoài nhìn xem"

Nói xong, hắn ta xoay người, bước nhanh rời đi.

"Phanh"

Cửa điện cao lớn lập tức khép lại, trong điện tráng lệ rộng rãi lập tức tối xuống, khung cảnh vốn xa hoa lãng phí như bịt kín một tầng u ám.

Nguyễn Tịch Lộ lập tức kịp phản ứng, bây giờ bên ngoài rối loạn, cả thâm cung đều có thể nghe được tiếng ồn ào, chỉ sợ cửa cung đã sớm thất thủ, lúc này Hoàng Thượng ra ngoài chẳng may xảy ra chuyện, vậy nàng làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, nàng lập tức nói: "Hoàng Thượng, chờ chút...

Nàng đi nhanh mấy bước đến sau cửa muốn theo sau, nhưng chỉ chạm lên cửa, bất kể dùng sức thế nào cũng không thể mở ra.

Lúc này, tiếng lưỡi đao tấn công bên ngoài đã vô cùng rõ ràng, tiếng gào thét, kêu thảm... Đột nhiên theo thời gian dần trôi qua lại yên tĩnh.

Tiếng đánh nhau xen lẫn ồn ào càng ngày càng nhỏ.

Màn tơ rủ xuống đỉnh điện như mái tóc dài đen óng, giữa sợi tóc hơi phiêu đãng có một con mắt máu đỏ tươi lạnh băng nhìn ra.

Ánh mắt "Đề" xuyên qua cửa lớn nhìn ra ngoài, trong ánh mắt sâm nhiên như có vẻ nghi ngờ.

Nhưng chẳng mấy chốc nàng phát hiện một luồng khí tức quen thuộc, sau đó không chút do dự, thân hình lập tức biến mất.

Miếu Trấn Tà đại tiên.

Hương hỏa hừng hực thiêu đốt, sương mù bừng bừng tản ra, cả tòa miếu thờ mờ mịt, khuôn mặt tượng thần cũng có về mông lung.

Vẻ mặt "Úc" buồn bực ngồi xếp bằng trong điện thờ, trầm mặc không nói.

Bên ngoài càng ngày càng vang lên nhiều tiếng nói to làm ồn ào.

Mùi máu tanh trộn lẫn căm hận, sợ hãi, chán ghét, oán độc, tuyệt vọng... Điên cuồng tản ra.

Theo máu tươi và sợ hãi chui vào mảnh đất này dân tăng lên, khí tức của "Úc" tăng lên từng chút một.

Chỉ có điều, vào thời khắc hiện tại, loại tốc độ khôi phục tu vi này thật sự quá chậm!

"Úc" hơi trầm ngâm, cho tới tình trạng bây giờ, dù giết sạch cả tòa thành trì này gần như không còn, lực lượng mà hắn ta có thể khôi phục cũng rất có hạn...

Đang nghĩ ngợi, hắn ta đột nhiên phát hiện điều gì đó không đúng, hiện tại cả trong tòa thành, chỉ cần là người còn có tham niệm trong lòng đều có thể hóa thành nô bộc của hắn ta.

Nhưng vừa nãy lại có một tên phàm nhân thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.

Tượng thần quay đầu một chút xíu, nhìn về một phương hướng.

Ánh mắt "Úc" lập tức xuyên qua trùng điệp trở ngại, khóa chặt một nam tử tráng niên đứng trong đại điện hoa mỹ.

Vầng trán nam tử kia đầy đặn, mũi cao miệng hổ, chuỗi ngọc trên mũ miện rủ xuống người, cử chỉ uy nghiêm ung dung.

Bên cạnh hắn ta có mấy cung nhân đứng hầu, còn có một nữ tử kiểu mị cách hắn ta rất gần.

Hình như nam tử có cảm giác, cùng lúc đó cũng xoay đầu lại, vừa hay nhìn về phương hướng của "Úc", lại cách không liếc hắn ta một cái.

"Úc" lập tức biết, nam tử này là cửu ngũ chí tôn của phương tiểu thế giới này.

Chỉ có điều, Hoàng đế phàm nhân vẫn là sâu kiến với hắn ta.

"Úc" tâm niệm vừa động, trên mặt nam tử đội mũ miện chuỗi ngọc lại xuất hiện giác hút lít nha lít nhít.

Nhưng thấy tên Hoàng đế này đã sắp thành công chuyển hóa thành Tham Nô, ngay sau đó khuôn mặt hắn ta lại sạch sẽ, khôi phục như thường, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, khẽ mỉm cười với hắn ta.

Trong nháy mắt: "Úc" lập tức cảm thấy mình đã mất đi quyền khống chế với tất cả Tham Nô trong thành.

Hắn ta đã mất đi sự khống chế với "Tham lam"!

"Úc" nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không tiếp tục đối mặt với Hoàng Thượng nữa, cùng lúc đó trong đầu óc hắn hiện ra quy tắc thứ nhất trên bia mộ: Vương không đấu với Vương...

Kinh thành, miếu "Yểm" tiên.

Hương dây cháy hừng hực, khói hương nổi lên xung quanh tràn ngập cả điện.

Trong điện thờ, tượng đất hoa văn màu hơi động đậy một chút, trong nháy mắt hóa thành dáng vẻ Bùi Lăng.

Sau khi hắn xuất hiện, thần niệm lập tức đảo qua toàn thành, lập tức phát hiện lúc này cả tòa kinh thành đã rơi vào đại loạn!

Bùi Lăng nhướn mày, đúng là khí tức của "Úc", chỉ có điều tại sao lại như có rất nhiều Tham Nô?

Đang nghĩ ngợi, bóng người lóe lên ở cổng, một bộ váy áo trắng bệch vượt qua cánh cửa khom mình hành lễ, nàng tóc dài như thác nước tản mát đây đất, đôi mắt đỏ tươi trong sợi tóc hiện ra vẻ cung kính, nói: "Chủ thượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận