Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2694: Vì sao hạ giới?

Dường như Thiệp cũng nhận ra điều gì đó, nhíu mày, im lặng không nói.

Đợi một lúc lâu: "Trì Yểu" đột nhiên nhíu mày lại, hình như tên Đọa Tiên kia không xảy ra chuyện?

Là "Ứng Thanh Quyệt" còn chưa có bắt đầu ra tay, hay vì nguyên nhân gì khác?

Nghĩ tới đây: "Trì Yểu" lại mở miệng nói: "Bùi Lăng."

"Bùi Lăng..."

"Bùi Lăng..."

Ngay sau đó, bên tai "Trì Yếu" lập tức vang lên giọng Bùi Lăng:

"Trì Yểu các hạ, có việc mau nói!"

"Trì Yểu" lập tức không nhiều lời nữa.

Nhưng giọng nói của Bùi Lăng lại tiếp tục vang lên: "Trì Yếu các hạ, không biết ngươi biết bao nhiêu về trận chiến hồng hoang này?"

"Trì Yểu" vẫn không nói một lời, như không nghe thấy.

Bùi Lăng lại nói tiếp: "Trì Yểu các hạ, Bùi mỗ hi vọng hiện tại ngươi biết cái gì thì nói cái đó!"

"Trì Yếu các hạ, đây cũng vì muốn tốt cho ngươi..."

"Trì Yểu các hạ, ngươi và ta cũng coi như từng gặp mặt một lần, ba đầu pháp tắc kia của ngươi đều là Tầm Mộc cướp đoạt, cũng may vào thời khắc sống còn có ta ngăn cản Tâm Mộc thay ngươi, mới không để tất cả pháp tắc của ngươi đều bị bóc ra..."

"Trì Yểu các hạ, bây giờ ngươi cũng vào ván cờ, mọi người đều ở trong một ván cờ, chỉ cần ngươi có thể phối hợp thật tốt, Bùi mỗ cũng không phải không thể giúp ngươi một chút..."

"Trì Yểu các hạ, sao ngươi còn không trả lời?"

"Trì Yểu các hạ, thế giới hồng hoang vô cùng nguy hiểm, dù cho là tiên nhân hay cá nhân, cũng chỉ nhìn lắm thành quen, chuyện hợp tình hợp lý..."

Nghe tiếng nói rả rích không ngừng bên tai: "Trì Yếu" vẫn im lặng không nói nhưng trong lòng thì vô cùng nghi ngờ.

Tên Đọa Tiên kia đã đáp lại, hơn nữa còn không chỉ một lần!

Theo lý mà nói, hắn phải bị "Ứng Thanh Quyệt" để mắt tới!

Chỉ có điều, vì sao cho tới bây giờ đối phương vẫn chưa xảy ra chuyện?

Suạn Sau một lát, cuối cùng giọng Bùi Lăng dần ngừng lại: "Trì Yểu" lại đợi một thời gian, lúc này mới mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về Thiệp, đột nhiên hỏi: "Nếu đáp lại Ứng Thanh Quyệt, có thủ đoạn gì đối phó không?"

Nghe vậy, Thiệp vô cùng thẳng thừng nói: "Không có thủ đoạn nào!"

"Ứng Thanh Quyệt rất đặc thù!"

"Cách đối phó tốt nhất là từ đầu đến cuối đều không đáp lại."

"Nếu một khi đáp lại, dù thực lực tu vi mạnh bao nhiêu đều lập tức vẫn lạc!"

"Thế nhưng, có vài tình huống đặc thù, đáp lại Ứng Thanh Quyệt sẽ không lập tức xảy ra chuyện, mà phải qua một đoạn thời gian...

"Trong lúc này, người đáp lại sẽ giống như người bình thường, trông bề ngoài không có chút khác thường nào."

"Sau một đoạn thời gian sẽ đột nhiên xảy ra chuyện."

"Hơn nữa, trong chuyện đoạn thời gian hắn chưa xảy ra chuyện, tất cả người đáp lại đối phương cũng sẽ trở thành Ứng Thanh Quyệt mới..."

"Đã từng có mấy thôn xóm đều diệt vong bởi vậy!"

"Bởi vậy, một khi phát hiện Ứng Thanh Quyệt, đều giết chết không cần luận tội!"

Nói đến đây, giọng điệu của hắn ta trầm thấp hơn mấy phần, ánh lửa thuần trắng sáng tắt, soi sáng ra khuôn mặt trở nên ảm đạm của hắn ta: "Cũng như Trăn, mặc dù vừa rồi còn có thể cứu, nhưng trên thực tế đây chỉ là Ứng Thanh Quyệt muốn thu hoạch càng nhiều sự đáp lại hơn..."

Nghe đến đó: "Trì Yếu" nhẹ gật đầu, lập tức yên lòng, xem ra không phải vị Đọa Tiên kia không sợ "Ứng Thanh Quyệt", mà là "Ứng Thanh Quyệt" quá tham lam, bây giờ còn chưa ra tay...

_ In Đang nghĩ ngợi, bên tai "Trì Yếu" đột nhiên lại vang lên giọng nói không dứt: "Trì Yểu các hạ, có việc mau nói..."

"Trì Yếu các hạ, không biết ngươi biết bao nhiêu về trận chiến hồng hoang này..."

"Trì Yểu các hạ..."

Giọng nói giống như đúc tên Đọa Tiên vừa rồi, lời nói cũng giống như đúc...

Là "Ứng Thanh Quyệt"!

Đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ giọng nói vừa rồi không phải "Ứng Thanh Quyệt", mà là vị Đọa Tiên kia cách không truyền âm cho hắn ta?

Không được!

Vị trí bại lộ!

"Trì Yểu" lập tức không nói một lời, bắt đầu toàn lực khôi phục thương thế.

Dãy núi chen chúc quanh thung lũng, sông rộng cuồn cuộn, lau sậy đung đưa.

Hoa thơm cỏ ngọc vui vẻ phồn vinh, tranh nhau chen lấn mở rộng cành lá, linh quả từng đống, rủ xuống đầu cành, ép cong ngọc thụ quỳnh nhánh.

Linh khí tràn trễ mang theo khí tức đã man nhét đây thiên địa.

Trên bàn đá, ván cờ đen trắng bày ra, tiên nhân áo bào trắng tay nhặt quân cờ đột nhiên hạ xuống.

Cộc!

Quân cờ hạ xuống, một bóng người áo bào tro đột nhiên xuất hiện.

Dáng người hắn ta cường tráng, trong tay cầm một cây đoản trượng chế từ xương, đỉnh trượng khảm nạm mấy cái độc lâu lớn khoảng quả đấm, trong mỗi một cái độc lâu đều có ánh lửa âm u lạnh lẽo chầm chậm nhảy nhót, chiếu rọi ra vẻ trắng đục sáng bóng đặc biệt của di cốt, tản ra khí tức tối nghĩa, thâm trầm, chính là "Phi Vinh".

Tiên nhân áo bào trắng khẽ ngẩng đầu, tiếng nói mờ mịt: "Phù sinh nhược mộng, thời gian tự tại."

"Phi Vinh" vô thức quan sát xung quanh, lập tức lấy lại tinh thần, lúc này không do dự chút nào, trực tiếp bước ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, hắn ta đi đến lối ra, nhìn cửa cốc cách đó không xa, lập tức thả chậm bước chân.

Phía trên áo bào xám hiện ra vô số phù văn, áo bào vốn bụi bẩn lại bị bịt kín một tầng che lấp như thật như ảo.

Cùng lúc đó, đoản trượng trong tay "Phi Vinh" cũng hiện ra một tầng huyết quang thuần túy, màu sắc vốn trắng đục lại chiếu rọi thành ửng đỏ, trong thoáng chốc như ngưng tụ núi thây biển mâu, vô tận kêu rên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận