Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2420: Dê rừng, khách trọ

Nghe được giọng nói này, thợ săn A Ngưu giội xong nước đang muốn về viện đóng cửa nhìn lại theo tiếng kêu, thấy Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang cùng rất nhiều yêu tộc đứng cách đó không xa, đầu tiên ngẩn ngơ, sau đó vô thức nắm chặt đao săn bên hông.

Cùng lúc đó, hắn ta lập tức gọi về phía một sân nhỏ độ lớn không khác nhau lắm ở ngay bên cạnh: "A Mộc! A Mộc! Mau ra đây!"

Tiếng nói khó khăn lắm rơi xuống, trong viện sát vách lập tức xuất hiện một bóng dáng thon gầy nhanh nhẹn dũng mãnh, hắn ta để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần vội vàng đi ra, trong tay còn cầm một cái cung săn...

Là Ninh Vô Dạ!

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang lập tức lấy lại tinh thần, hai người đều lộ vẻ vui mừng.

Ba người Đạo tử Cửu Nghi sơn Phó Huyền Tự, Kiếm tử Hàn Ảm Kiếm tông Ninh Vô Dạ và Thái tử Lưu Lam hoàng triều Chung Quỳ Việt Cức cùng mất tích!

Nhưng bây giờ Phó Huyền Tự và Ninh Vô Dạ đều ở nơi này, rất có thể Chung Quỳ Việt Cức cũng giống như vậy!

Kỳ quái!

Vì sao vừa rồi thần niệm của bọn họ không phát hiện Phó sư huynh và Ninh sư huynh?

Nghĩ tới đây, Chung Quỳ Kính Y lập tức nói: "Phó sư huynh, Ninh sư huynh, các ngươi...

Còn chưa nói hết câu, hai mũi tên lông trắng lập tức xuyên qua bên cạnh nàng, trực tiếp xuyên thủng hai tên yêu tộc Kết Đan kỳ sau người.

"Aaalt"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong ngõ hẻm, hai tên yêu tộc trực tiếp chết thảm tại chỗ!

Trong viện, vẻ mặt Ninh Vô Dạ phấn chấn, nói: "Dê rừng lại chạy vào thị trấn, lúc ban ngày chúng ta còn nói gần đây con mồi càng ngày càng ít."

"Không ngờ hiện tại lại đưa tới cửa!"

"Lần này A Dũng không cần lo lắng vì việc đi học của Tiểu Nghịch nữa!"

Phó Huyền Tự Iui lại hai bước trở lại trong viện, nhanh chóng cầm cung tiễn của mình, nhắc nhở: "Lần này có rất nhiều dê rừng, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn"

Ninh Vô Dạ vừa tiếp tục dựng cung vừa nói: "Hai chúng ta đều là lão thủ, nếu không yên tâm thì đi gọi cả A Dũng."

"Lúc này quá muộn." Phó Huyền Tự mổ cung ra, nhắm chuẩn đàn thú, trong miệng nói: "Tiểu Nghịch tuổi còn nhỏ, có lẽ hiện tại A Dũng cũng đã nằm ngủ."

"Hai chúng ta giải quyết là được."

Ninh Vô Dạ gật đầu, lại bắn ra hai mũi tên: "Đừng thả con nào chạy."

"Chút nữa chia một nửa số thịt dê rừng này cho A Dũng"

Lúc đang nói chuyện, từng nhánh mũi tên rời dây cung bay ra nhanh chóng bắn về phía Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang và một đám yêu tộc.

Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang, yêu tộc đều thay đổi sắc mặt, rõ ràng Phó sư huynh và Ninh sư huynh đã mất đi ký ức!

Chỉ có điều, hiện tại tu vi của hai người này đều là Hóa Thần.

Cho dù không cần bất kỳ thuật pháp gì, mũi tên bắn ra cũng có uy năng cực kỳ khủng bố với bọn họ!

Vèo vèo vèo...

Phốc phốc phốc...

Tiếng rít khi mũi tên vút không cùng tiếng vù vù khi dây cung chấn động vang lên, chỉ vừa đối mặt Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang miễn cưỡng tránh thoát một vòng bắn, nhưng yêu tộc sau lưng hai người máu bắn tung toé, tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong nháy mắt đã có một nửa mất mạng ngay tại chỗ...

Bộp, bộp, bộp...

Trên đường cái trống không, một nhóm tán tu bước về phía trước dựa theo chỉ dẫn của lão tẩu.

Chẳng mấy chốc, phía trước xuất hiện một tòa tiểu viện cửa riêng, góc đông nam trong viện có một cây đại thụ, cành lá rậm rạp như lọng che bao phủ lại toàn bộ sân nhỏ.

Lúc này, cửa sân nửa mở, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nữ tử cười trộm.

Lúc sắp đến cửa viện, Tưởng Phong Vật dừng chân, tán tu khác cũng dừng lại theo.

Tưởng Phong Vật nhìn về phía trong cửa, chỉ thấy trên đại thụ treo năm chiếc đu dây, năm tên nữ quyến trâm mận váy vải đang cười nói vui vẻ đánh đu dây, cười toe toét như rất vui vẻ.

Trên thêm đá trước cổng có một tiểu đồng gầy yếu đang ngồi, hắn ta dùng khuỷu tay chống đỡ đầu gối, nâng má, trên mặt đầy vẻ không vui.

Bóng dáng nho nhỏ trông như tượng đá trong màn đêm.

Tưởng Phong Vật lập tức nói: "Một người đi lên."

"Hỏi thăm giá tiền tá túc."

Lão giả áo bào xanh bên cạnh lập tức gật đầu, sau đó liếc nhìn tán tu sau lưng, chẳng mấy chốc lại tìm được một tán tu có tu vi hơi thấp, lúc này chỉ vào đối phương, ra lệnh: "Ngươi đi!"

Giống với tán tu lão niên trước đó, tán tu thiếu niên da mặt khô vàng này cũng không dám cự tuyệt.

Hắn ta kiên trì vượt qua đám người, đi ra phía trước, thi triển thủ đoạn điều tra, không phát hiện vấn đề gì liền đi tới trước mặt tiểu đồng kia, hỏi: "Tiểu nhi, dừng chân ở chỗ ngươi cần bao nhiêu bạc?"

Tiểu đồng kia không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước như hoàn toàn không nghe được câu hỏi của hắn ta.

Trong lòng tán tu thiếu niên da mặt khô vàng dâng lên cơn giận, nhưng suy nghĩ vẫn kiềm chế, đi vào sân nhỏ, hỏi phụ nhân đang đánh đu dây kia: "Đại thẩm, dừng chân ở chỗ các ngươi tốn bao nhiêu?"

Phụ nhân đang đu dây tung bay qua lại, có người tra hỏi, lập tức đưa tay chỉ bên cạnh, nói: "Không cần tiền, cần tự thu thập đồ vật"

Nghe vậy, tán tu thiếu niên da mặt khô vàng kia lập tức nói: "Đa tạ.

Sau đó hắn ta nhanh chóng đi đến phía dưới gốc đại thụ, lấy ra một sợi dây to từ trong túi trữ vật, cuốn lấy cổ của mình, chợt treo mình lên bên cạnh năm chiếc đu dây kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận