Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1686: Ngày hiến tế (2)

Lúc này, sắc trời đã lờ mờ.

Hộ vệ dừng lại trước từ đường, cung kính bẩm báo: "Thiếu gia, nơi này là từ đường."

"Lão gia đang đợi ngài ở bên trong."

Bùi Lăng khẽ gật đầu, nói: "Ngươi lui ra đi"

Hộ vệ khom người nói: "Vâng!"

Nhìn hắn ta rời đi, Bùi Lăng đưa mắt nhìn quanh, một cơn gió lạnh đánh tới, trong tiếng thông reo, hắn nhịn không được lại ho khan một trận: "Khụ khụ khục..."

Cố gắng điều chỉnh tốt hô hấp, sau khi tạm thời ngừng ho khan, hắn mới tiếp tục cất bước đi vào trong từ đường.

Hiện tại cửa lớn từ đường đang khép hờ.

"Kẹt kẹt."

Bùi Lăng chỉ nhẹ nhàng dùng sức, đã đẩy nó ra.

Chỉ thấy trong từ đường rường cột chạm trổ, bàn trụ màu tảo, giữa thanh tỏa vờn quanh, hai bên vách vẽ cảnh mây ráng màu um tùm, trăng treo trên cao.

Phía trên đặt một cái bàn cao gỗ trinh nam tơ vàng điêu khắc hoa văn ly ngẩng đầu cuốn mây, đặt một đôi đèn lồng kiểu quả dưa lụa đỏ, trong chụp đèn là ánh nến sáng rõ, soi sáng ra rèm châu oánh nhuận sáng bóng sau bàn.

Rèm châu như cực kỳ nặng nề, dù có gió đêm nhân cơ hội thổi vào từ đường, cũng không nhúc nhích tí nào.

Tiêu gia lão gia Tiêu Thọ: "Úc" và Hồng Phấn tân nương đều đã có mặt.

Tiêu Thọ khép tay áo đứng đó, về mặt trang trọng, phát hiện Bùi Lăng đến lại chưa từng quay đầu, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cúi đầu, đứng hầu trước bàn.

Phía sau hắn ta: "Úc" và Hồng Phấn tân nương đứng một trái một phải, bên cạnh "Úc" trói gô một gã hộ vệ, hai mắt hắn ta nhắm nghiền, đầu rũ xuống, lại đang hôn mê bất tỉnh.

Bên cạnh Hồng Phấn tân nương đặt một cái rương.

Trong lư hương cách đó không xa đốt một nén nhang, đã đốt đến một đoạn cuối cùng.

'Ầm!

Cửa lớn không gió mà bay, ầm vang khép lại.

Lúc này Tiêu Thọ mới xoay đầu lại nhìn Bùi Lăng, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Vô Diện đại tiên, pháp lực vô biên, phù hộ Tiêu thị ta phúc tộ kéo dài."

"Đêm nay là kỳ hạn Tiêu thị ta hiến tế cho Vô Diện đại tiên."

"Đây cũng là một lần hiến tế cuối cùng"

"Sau lần tế tự này, nguyện vọng của Tiêu thị ta có thể lập tức đạt thành!"

Nguyện vọng của Tiêu thị...

Nghe đến đây, Bùi Lăng nhướn mày, hắn đã từ trong ký ức của nha hoàn biết nguyên nhân đại khái Tiêu gia hiến tế cho Vô Diện đại tiên, nhưng cụ thể nguyện vọng của Tiêu gia là cái gì, vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Chỉ có điều, trong tình huống này hắn cũng không thể trực tiếp đặt câu hỏi.

Dù sao, nếu là Tiêu Tranh chân chính ở chỗ này, không thể không biết loại vấn đề này.

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, hắn nhìn Hồng Phấn tân nương còn có "Úc", thấy hai vị này đều không phản ứng gì, cũng lựa chọn im lặng.

Tiêu Thọ nói tiếp: "Trong hiến tế tiếp theo, Mông Nhi thứ nhất, Hương Nga thứ hai, về phần Tranh Nhi, xếp thứ ba đi."

"Tốt, cùng ta tiến lên"

"Bái Vô Diện đại tiên!"

Nói xong, Tiêu Thọ vẩy vạt áo lên, quỳ xuống trước rèm châu.

"Úc" không do dự chút nào, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, quỳ lạy vị sau rèm châu.

Hồng Phấn tân nương cũng thế.

Thấy cảnh này, Bùi Lăng cũng cẩn thận làm theo.

Bốn người quỳ rạp trên đất, toàn bộ từ đường nhanh chóng rơi vào một mảnh vắng lặng, im ắng.

Trên bàn thờ, rèm châu tản ra về sáng bóng nhu hòa oánh nhuận chiếu rọi với đèn lồng, nhìn lại có một loại cảm giác kỳ quái.

Nén nhang trong lư hương yên tĩnh thiêu đốt, trong giây lát một đoạn tàn hương cuối cùng rơi xuống.

Hương tẫn lửa diệt.

Cùng lúc đó, toàn bộ từ đường đột ngột trở nên ảm đạm.

Sắc trời hoàng hôn hoàn toàn tối tăm, đêm tối đã giáng lâm!

Rèm châu phía trên bàn thờ từ từ mở ra, lộ ra một bức tượng thần không có gương mặt.

Kia như là một nam tử áo vải, chân đạp giày đen, khép tay áo ngồi xếp bằng, trên mặt trống rỗng cũng không có cái gì.

Theo thân hình lộ ra, trong từ đường âm khí dày đặc, trong khoảnh khắc như rơi vào hầm băng!

Bùi Lăng hơi thay đổi sắc mặt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần, đã thấy bức thần tượng này giống hệt với bức tượng mà mình từng gặp ở Thiên Ngoại đảo vào trước đó.

Một trận tim đập nhanh mãnh liệt lập tức chiếm lấy toàn bộ thể xác hắn.

Cảm giác hãi hùng khiếp vía khó mà kiềm chế như thủy triều đánh tới, dường như trong nơi tối tắm có khủng bố lớn, tai họa lớn gì đó sắp giáng lâm!

Đây là tượng thần của "Chú"!

Bùi Lăng lập tức giật mình.

Ngay lúc này, Tiêu Thọ trầm giọng phân phó: "Dâng hương!"

Nói xong, hắn ta đứng lên từ dưới đất, đi đến bên cạnh một cái bàn nhỏ giấu ở sau cột son, lấy hương hỏa xoay người tiến lên, dâng hương cho tượng thần.

Hương màu nâu cắm vào trong lư hương trước tượng thần, lúc khói xanh lượn lờ dâng lên bay về phía tượng thần, một nhóm sương mù hình thành chữ nhỏ, rõ ràng xuất hiện ở trên hư không nén nhang này: "Tiêu Thọ."

Tiêu Thọ lập tức khép tay áo lui lại, sau khi đứng về chỗ cũ, hắn ta quay đầu nhìn về phía "Úc".

Sau khi "Úc" phát hiện ánh mắt hắn ta cũng đứng lên, đi đến trước bàn nhỏ cầm hương, sau khi đốt lên, làm y hệt theo trình tự của Tiêu Thọ, dâng hương cho tượng thần của "Chú".

Tiếp theo là Hồng Phấn tân nương.

Chẳng mấy chốc, trong lư hương hình dáng đỉnh cắm ba nén hương, phía trên mỗi một nén nhang đều hiện ra một cái tên.

"Tiêu Thọ": "Tiêu Mông": "Tiêu Hương Nga".

Lúc khói xanh lượn lờ, ba người cùng nhìn về phía Bùi Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận