Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1883: Trồng "Nhân" (2)

Nhưng lúc này Tô Tích Nhu và Mạnh Hồng Huyến đều nói như vậy, hơn nữa Hoàn Uẩn Chân cũng chấp nhận thời gian này, vậy cơ bản sẽ không sai!

Quy tắc trong gian dịch trạm thứ chín là ở đủ nửa tháng, thời gian bây giờ đã gần đến nửa tháng!

Cực kỳ tốt!

Xem ra mấu chốt để thông qua gian dịch trạm thứ chín này là giải quyết tất cả tu sĩ Hợp Đạo!

Hắn sắp lấy được tạo hóa mà "Chú" lưu lại cho hắn!

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng nói: "Sau đêm nay, có lẽ ta sẽ rời khỏi nơi đây.

"Kính xin ba vị tiền bối chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó cùng ta rời đi, quay về đạo đồ!"

Sắc mặt ba người Tô Tích Nhu trịnh trọng, khẽ gật đầu, đồng thanh nói: "Tốt!"

Lúc đang nói chuyện, bọn họ đã rời khỏi đại đường, bước lên một hành lang tĩnh mịch u ám.

Hai bên hành lang tĩnh mịch đều là từng cánh cửa ra vào, rất nhiều căn phòng.

Lúc này, tất cả phòng trống rỗng không có bất kỳ khí tức gì, lại không có người ở lại.

Bùi Lăng tùy tiện chọn một gian phòng, một mình đi vào trong đó.

Hiện tại tâm thần của hắn cực kỳ mỏi mệt, cần nghỉ ngơi một mình thật tốt, không để Tô Tích Nhu ở cùng với hắn.

Trong phòng đơn sơ rộng rãi, tình cảnh này đã rất quen thuộc với Bùi Lăng.

Hắn trực tiếp đi đến bên giường nằm xuống.

An bình, tĩnh mịch, uẩn dưỡng... Như thủy triều vọt tới, cảm giác ấm áp thoải mái thấm vào cốt tủy, làm dịu thần hồn của hắn từng chút một.

Bùi Lăng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trong phòng yên tĩnh như chết, tối tắm như đêm, trong bình tĩnh lộ ra sự quỷ dị khó mà miêu tả.

Không biết qua bao lâu, một tràng tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.

"Cốc cốc cốc."

Bùi Lăng đột nhiên bừng tỉnh nhưng không mở mắt, cùng lúc không do dự chút nào nói: "Không gặp!"

"Cốc cốc cốc."

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa càng ngày càng gần, ngọn nguồn tiếng động không ngừng di chuyển, Bùi Lăng cảm thấy dường như căn phòng đang dân chuyển biến thành một cái quan tài.

Một giọng nói tối nghĩa, khàn khàn truyền vào: "Đếm tới chín liền mở mắt"

Nghe được giọng nói này, Bùi Lăng lập tức biết là vị người áo đen kia.

Đối phương tới, có nghĩa hắn đã thành công thông qua gian dịch trạm thứ chín này!

Cuối cùng đã kết thúc!

"Một."

"Hai"

"Ba...

Giọng nói khàn khàn bắt đầu đếm số, cùng lúc đó Bùi Lăng cảm thấy quan tài của mình bị kéo lên, kéo đến một phương hướng nào đó.

"Bốn"

"Năm"

"Sáu...

Sau khi quan tài di chuyển một khoảng cách, cuối cùng cũng ngừng lại.

"Răng rắc."

Sau một tràng tiếng vang, nắp quan tài bị mở ra, một sợi sắc trời chiếu vào trong quan tài, người áo đen chậm rãi đọc lên con số cuối cùng: "Chín!"

Bùi Lăng lập tức mở mắt, còn chưa kịp đánh giá cảnh vật chung quanh, đã thấy một bóng người u ám, tĩnh mịch, mặt đối mặt lơ lửng phía trên hắn.

Hắn ta vẫn duy trì tư thế hai tay khép trong tay áo, bao gồm cả sợi tóc và mỗi một tấc thể xác đều bị một bộ áo bào đen che đậy đến cực kỳ chặt chẽ, khó phân biệt nam nữ lão ấu.

Dưới mũ trùm là ánh mắt yếu ớt, ngực không có bất kỳ chập trùng gì, như một tảng đá, một đoạn nhánh cây, vắng lặng như chết.

Mỗi một dịch trạm đều có người áo đen thế này!

Ở sau lưng hắn, nắp quan tài đậy kín kẽ, căn bản không mở ra!

Không đợi Bùi Lăng kịp phản ứng, trên thân thể người áo đen đột nhiên bay ra một sợi tơ màu đen tinh tế phiêu dật, kết nối với Bùi Lăng.

Bùi Lăng rất quen thuộc với sợi tơ đen này, lúc trước hắn ở dưới đáy nước đã thấy sợi tơ đen này kết nối [tạo hóa chi chủng] với rất nhiều tu sĩ Hợp Đạo!

Trong nháy mắt hắn cảm thấy tu vi, lực lượng, thọ nguyên của mình... Cũng bắt đầu chảy xuôi vào trong cơ thể người áo đen!

Ngay sau đó, quanh thân thể người áo đen như hoa sen màu mực nở rộ, ầm vang bộc phát ra từng sợi tơ màu đen, lít nha lít nhít kết nối trên dưới cả người Bùi Lăng.

Cả người hắn ta tản ra khí tức tối nghĩa, âm u lạnh lẽo, yên lặng, khiến Bùi Lăng có cảm giác quen thuộc cực kỳ mãnh liệt.

Là [tạo hóa chi chủng] !

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Bùi Lăng đã nghe được phía dưới mũ trùm truyền ra giọng nói khàn khàn tối nghĩa quen thuộc: "Ngươi trồng nhân, ta đến quả!"

Chỉ một thoáng, từng màn ký ức như hồng thủy mở cống, tràn vào trong đầu Bùi Lăng...

Hắn là Hàn Ẩm Kiếm tông Vi Đoan Cư, đeo kiếm phi độn trong núi cao thâm cốc, trảm tà trừ ma, rèn luyện kiếm tâm, từng bước leo lên đỉnh cao kiếm đạo; hắn là Luân Hồi tháp Liêu Tĩnh Quan, áo bào xám tản ra, lưng đeo Phù Đồ, đi chân không trong trần thế, diệt tuyệt sinh linh, tàn sát thành trì, giúp đỡ đại nghĩa ở vùng thế giới này; hắn là Lưu Lam hoàng triều Hồng Ứng Hệ, xuất thân thôn quê, thuở nhỏ chăm học khổ luyện, sau khi nhập đạo, ngày qua ngày tu luyện, làm việc thiện, tích đức... Cuối cùng được hoàng gia cung phụng, lĩnh hội sự huyền diệu vô thượng của mấy đời Chung Quỳ thị nối tiếp nhau góp nhặt...

Hắn còn là Cửu Nghi sơn Đậu Nhân Mộng, từ nhỏ ngộ tính cực tốt, bái nhập môn hạ chưởng giáo Cửu Nghi sơn, tốc độ tu hành đột nhiên tăng mạnh, kinh diễm đương thời, dưới như ý chém giết tà ma vô số...
Bạn cần đăng nhập để bình luận