Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1750: Chân lý tạo hóa (1)

"Tất" trầm giọng nói: "Đại khái là Kết Đan kỳ."

Nghe vậy, Bùi Lăng khẽ gật đầu, hắn cướp đoạt mệnh cách vị Đương Thanh đại tiên kia, cũng có thực lực không kém là bao.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, hắn lại nói: "Thực lực hiện tại của chúng ta chỉ có Trúc Cơ, trước tiên đừng đi quan tâm Xích Dực đại tiên"

"Tất, Đề, các ngươi vừa khôi phục, tạm thời ở lại nơi này trông coi mộ bia, sắp xếp một phen"

"Lệ sư tỷ, Yến đạo hữu thì đi với ta tới lãnh địa mới"

Lệ Liệp Nguyệt, Yến Minh Họa: "Tất": "Đề" đều gật đầu: "Được!"

Bùi Lăng khẽ gật đầu, chợt bóng dáng lặng yên biến mất.

Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa không trì hoãn chút nào, lập tức xuất phát, chạy tới Nhạn Hồi cốc.

Giữa trưa, nắng gắt giữa trời.

Ngọn cây đậm nhạt không đồng nhất hiện ra ánh sáng trắng lăn tăn, giữa cành lá giãn ra có từng điểm màu vàng nhảy nhót, tươi đẹp rực rỡ.

Từng tước điểu bồi hồi bay như bầy cá liệng tập.

Phía dưới cành lá đông đúc như mặt biển xanh thẳm nhẹ nhàng, một đường lặn xuống.

Âm đạm, lạnh băng, hư thối đủ loại khí tức dần đuổi tất cả ánh sáng và sự ấm áp, tràn ngập tản ra.

Giữa rừng rậm như nửa đêm, thi cốt chồng chất như núi, máu tươi ào ạt chảy vào khoảng đất mộ phần xốp đen nhánh, đã nhuộm toàn bộ nghĩa địa thành màu đỏ sậm.

" "Aaat"

Theo một tiếng kêu thảm vô cùng thê lương, một tên người sống sau cùng bị một Tham Nô tàn bạo ngược sát trong sự sợ hãi vô cùng vô tận, cùng lúc đó tu vi của "Úc" khôi phục Trúc Cơ hậu kỳ!

Cho đến bây giờ, toàn bộ sinh linh chung quanh đây, dù là người hay dã thú đều bị Tham Nô mang đến nơi đây, giết sạch toàn bộ!

Lúc này, dưới rừng truyền đến một loạt tiếng bước chân, ba tên Tham Nô khác trở về nhưng hai tay trống trơn, lại không thu hoạch được gì.

Ba tên Tham Nô cùng nhau khom lưng hành lễ với "Úc", giọng nói âm u lạnh lẽo: "Chủ thượng, đã tìm khắp tất cả địa bàn quanh đây.

"Không tìm ra bất kỳ vật sống gì nữa."

"Úc" đứng thẳng bên cạnh mộ bia hơi nhắm mắt, nghe vậy cũng không mở mắt, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó phân phó: "Đi chỗ xa hơn"

"Hiện tại chúng ta chỉ khôi phục đến tu vi Trúc Cơ hậu kỳ."

"Máu tươi và sợ hãi còn chưa đủ nhiều!"

"Ngoài ra, cố gắng tránh Tất và Tù."

Bốn tên Tham Nô cùng hành lễ: "Tuân mệnh!"

Thoáng chờ đợi thấy "Úc" không có phân phó gì khác, liền lặng yên thối lui.

Dưới rừng u ám máu tanh chỉ còn một mình "Úc", hắn ta chậm rãi mở mắt nhìn từng đống thi cốt xung quanh, rất nhiều thi thể đã hư thối ra xương trắng lại không có giòi bọ, ruồi muỗi nào sinh sôi. Trong tầm mắt hoàn toàn tĩnh mịch, dường như khu rừng này đã rơi vào quốc gia người chết, cấm chỉ tất cả sinh linh.

Vẻ mặt "Úc" hơi trầm ngâm.

Giết nhiều sinh linh như vậy, hấp thu tất cả máu tươi và sợ hãi của bọn họ, lại chỉ khôi phục đến tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Cứ theo xu hướng này, chỉ sợ hắn ta phải giết sạch toàn bộ sinh linh ở tiểu thế giới này, mới có thể khôi phục đến đỉnh phong...

Xem ra tàn sát thiên hạ mới là chân lý tạo hóa của cánh cửa thứ hai!

Thôn hoang vắng.

Dưới một gốc cây già sớm đã chết héo, cô mộ yên tĩnh đứng sừng sững.

"Bộp, bộp, bộp..."

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, trong giây lát một nhóm đội ngũ đi đến giữa thôn xóm hoang phế đã lâu.

Trong đội ngũ có đủ nam nữ lão ấu, từng người mặc áo mới tinh, trên mặt nữ tử và hài đồng còn bôi chút son phấn bột nước, chỉ có điều dù như thế cũng không thể che hết sắc mặt trắng bệch của tất cả mọi người.

Bọn họ ăn mặc loè loẹt, thổi nhạc khúc vui mừng, nhìn như muốn làm một việc vui nhưng từng người run rẩy, ánh mắt hoảng SỢ, có về vô cùng e ngại.

Trong đội ngũ có mười tên nam nữ bị trói gô, trong miệng cũng nhét vải rách.

Những nam nữ này đều đang liều mạng giãy giụa, con mắt lồi ra như muốn vùng lên. Chỉ có điều, dây thừng buộc chặt bọn họ cực kỳ kiên cố, mặc cho bọn họ nhúc nhích như thế nào cũng không thể thoát khỏi trạng thái trói buộc.

Chẳng mấy chốc, đội ngũ nơm nớp lo sợ diễn tấu đi đến trước phần mộ.

Một lão giả nhìn hơi có thân phận đi ra khỏi đội ngũ, lấy lại bình tĩnh, kéo dài âm điệu như hát như hô: "Bái Hồng Phấn đại tiên!"

"Bái Hồng Phấn đại tiên!" Tất cả nam nữ lão ấu trong toàn bộ đội ngũ, ngoại trừ mười tên người sống bị trói lên, toàn bộ quỳ rạp xuống đất cùng hô lên.

Lão giả dẫn đầu, sau khi ba quỳ chín lạy, sai người kéo những nam nữ bị trói lên lên: "Cung thỉnh đại tiên nhận tế phẩm!"

"Cung thỉnh đại tiên nhận tế phẩm!"

Rất nhiều phàm nhân tiếp tục hô hào, ở giữa như xen lẫn một tiếng nghẹn ngào không đáng chú ý.

Trong chớp mắt mười tên nam nữ đạp vào bùn đất trước nghĩa địa, mặt đất vốn kiên cố đột nhiên như mặt nước mềm mại, lặng yên không tiếng động thôn phệ mười người xuống dưới.

"Ô ô ô... Ô... Ô.." Người sống bị trói chặt lại chặn miệng không thể trốn thoát, không thể xin giúp đỡ, trong sự sợ hãi cực độ, trán bọn họ nổi gân xanh, trong đôi mắt tràn đầy màu sắc đỏ hồng nhưng cũng không thể ngăn cản mình chìm vào mặt đất từng chút một.

Các phàm nhân thấy vậy, trong mắt viết đầy sự sợ hãi, đám người run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận