Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2442: Tâm Ma kiếp

Vạn Hủy hải?

Bùi Lăng còn chưa nhớ ra bất cứ chuyện gì, hắn muốn đi đến chỗ ba xác nữ xem xét nguyên nhân cái chết của ba người một chút, kết quả thân thể lại đi vài bước về hướng ngược lại.

Hắn ngẩn ngơ, sau đó thử đưa tay trái ra, chụp vào một cái bình bày bên cạnh, nhưng lại nâng tay phải lên...

Động tác của hắn bị ngược?

Thử mấy lần, khó khăn lắm hắn mới khống chế được thân thể của mình, đi đến bên cạnh ba bộ xác nữ.

Bùi Lăng đang kiểm tra tình huống ba bộ xác nữ, chợt phát hiện quần áo của xác nữ Nguyên Anh kỳ ở giữa đột nhiên biến mất.

Hắn muốn cởi áo ngoài xuống phủ thêm cho nàng, nhưng ngay sau đó trong hắn truyền đến cảm giác đau đớn!

Bùi Lăng lập tức muốn đưa tay trái lên che, sau đó lập tức đưa tay phải ra đè xuống con mắt.

Cơn đau đớn dữ dội không hề có ý dừng lại, dường như ngàn vạn châm nhỏ cùng nhau đâm vào con mắt, đau đớn to lớn như sóng thần hoàn toàn nuốt hết hắn.

Huyết lệ ào ạt rì rào rơi xuống, Bùi Lăng vội vàng lau huyết lệ, nhịn đau mở mắt, đã thấy trên mặt đất trước mặt trống rỗng, ba bộ xác nữ đều không thấy tăm hơi, dường như tình cảnh thấy được một lát trước chỉ là ảo giác.

Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng đập cửa dồn dập!

"Cốc cốc cốc!"

"Cốc cốc cốc cốc cốc!"

Cửa gỗ chế tác từ linh mộc rất tốt bị gõ đến ầm ầm rung động, gần như muốn nhảy ra từ trên khung cửa.

Bùi Lăng đi ra phía trước, mở cửa lớn ra.

Két két!

Cửa phòng mở ra một khe hở, hắn lập tức thấy người đứng ngoài cửa là ba bộ xác nữ đã biến mất!

Chỉ có điều, vừa rồi ba bộ xác nữ còn yên lặng ưu nhã, dáng vẻ thướt tha mềm mại, lúc này hoàn toàn thay đổi!

Lúc này người ở giữa như bị ngâm nở, cả người bành trướng đến không có chút hình người nào, chống ra váy áo hoa mỹ phức tạp.

Cả người nàng xanh đen, khuôn mặt sưng to lên, đôi môi như thổi hơi bành trướng lật ra ngoài, đầu lưỡi ở chỗ sâu, ngực bụng nổi lên cao cao, từng sợi kinh mạch như con giun bò đầy da thịt nàng, tứ chi tróc da như là găng tay và bít tất tuột xuống để lộ ra từng miếng thịt hư thối.

Nhãn cầu màu xám đen nhô ra cao cao, mờ mịt nhìn về phía trước.

Xác nữ bên trái vẫn mềm mại xinh đẹp, chỉ có điều nàng mở hai con ngươi ra, bên trong một mảnh thuần trắng không có chút cảm xúc nào, sa đọa, điên cuồng, đêm tối, u ám, hỗn loạn, điên cuồng... Tất cả các loại khí tức quanh quẩn như thực chất.

Toàn bộ thể xác nàng bị vô số xiềng xích đen nhánh xuyên qua quấn quanh, chui vào hư không như gắt gao trấn áp nàng.

Lúc này, đôi mắt thuần trắng hờ hững nhìn qua cửa lớn.

Xác nữ phía bên phải yên tĩnh nhất, nàng khép tay áo đứng đó, dáng vẻ nhã nhặn như tiểu thư khuê các, chỉ có điều mặt mũi của nàng như tranh thuỷ mặc bị nước thấm ướt, mờ mịt không rõ.

Khi thì trơn bóng hoàn mỹ tinh tế yếu ớt; khi thì văn tĩnh e lệ, khóe miệng có một nốt ruồi đen.

Đôi mắt tươi đẹp không khác gì người thường, thất thần nhìn cửa lớn.

Thi biến? !

Trong lòng Bùi Lăng giật mình, cảm giác lo lắng lập tức trào ra trong lòng hắn.

Hắn lập tức muốn đóng cửa phòng lại, nhưng vừa dùng sức...

Ầm!

Cửa lớn bị hắn một phát kéo ra.

Trong nháy mắt, ba đạo ánh mắt như thực chất lập tức khóa chặt Bùi Lăng.

Thanh Yếu sơn.

Hang động đá vôi.

Yêu thú mọc lân phiến một trảo mở ra trận pháp trùng điệp, mũi nhẹ nhàng thở, lập tức nhìn về chỗ sâu trong hang động đá vôi.

Ánh mắt Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang nhìn về phía nó, vô cùng nghiêm nghị.

Là một vị Hóa Thần!

Đôi bên đứng giằng co cách thạch nhũ lít nha lít nhít, bên ngoài hang động đá vôi sắc trời dần sáng, kiếp lôi ầm ầm dần dừng lại.

Lúc này, yêu tộc Thanh Yếu đột nhiên lạnh lẽo nói: "Nhân tộc!"

Chung Quỳ Kính Y nắm chặt trường thương, Kiều Từ Quang bắt lấy [Vạn Huyền Chỉ], hai người đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!

Chỉ có điều, ngay lúc bọn họ tưởng đầu yêu tộc Thanh Yếu kia nhất định ra tay, ánh mắt hắn ta rơi vào bên cạnh Kiều Từ Quang, ngay sau đó đột nhiên dứt khoát lưu loát rút đi.

Sắc trời càng ngày càng sáng tỏ chiếu vào từ cửa hang, dường như sự lo lắng đã đi.

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang đều khẽ giật mình, sau đó lập tức kịp phản ứng, yêu tộc Thanh Yếu kia cũng không e ngại bọn họ, mà là kiêng dè quỷ kiệu do Bùi Lăng để lại!

Thấy đầu yêu tộc Thanh Yếu khí tức kinh khủng kia không đánh mà lui, Tưởng Phong Vật lập tức quỳ xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ vạn phần khâm phục, thật lòng nói: "Tứ điện hạ và Kiểu tiên tử đúng là thiên kiêu nhân tộc ta, uy danh lan xa, danh chấn thiên hạ, ngay cả ở Thanh Yếu này cũng có người biết tên hai vị, không dám mạo phạm chút nào..."

Yêu tộc hoàng triều phản ứng chậm một bước, nhưng chẳng mấy chốc đã học theo nói: "Tứ điện hạ và Kiều tiên tử thiên phú dị bẩm, thân phận tôn quý, cao quý không tả nổi... Những yêu thú sơn dã này dù không phục vương hóa, nhưng đối mặt với phong nghỉ của điện hạ và Kiểu tiên tử cũng không khỏi tự ti mặc cảm, vì vậy không chiến tự lui..."

"Có thể đi theo Tứ điện hạ và Kiểu tiên tử là may mắn đời này của chúng ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận