Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1876: Tiên lộ khó đi

"Lại có lần sau nữa, ta sẽ tự mình ném ngươi đến Kiếm Sát cốc!"

Nói đến chỗ này, thấy thiếu nữ ngây người bất động, ngạc nhiên nhìn mình, nước mắt thấm ướt hai gò má, Bùi Lăng càng thêm lạnh lùng, nói: "Trong vòng mười tức không đến sau núi, tội thêm một bậc!"

"Lưu ảnh không hỏng" Thiếu nữ nghe vậy, nước mắt càng tuôn rơi nhanh hơn, nức nở nói: "Ta... Ta chỉ... Chỉ muốn ở cạnh sư huynh lâu một chút..."

Bùi Lăng nghe vậy lại không hề dao động, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm thiếu nữ, nói từng chữ: "Nếu lần sau còn dùng việc không có chút ý nghĩa nào làm phiền ta, đừng trách ta trực tiếp ném ngươi vào Kiếm Sát cốc!"

Thiếu nữ khẽ mím môi, nói: "Sư huynh, ngươi..."

Lồng ngực nàng nhấp nhô, hai gò má đỏ bừng lập tức trắng bệch như tờ giấy, lại lại không nói nhiều nữa mà xoay người nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ đi xa, nhanh chóng biến mất trong mây mù vùng núi, Bùi Lăng khẽ gật đầu, lẩm bẩm: "Cuối cùng đã yên tính...

Chẳng mấy chốc, hắn đi tới một sườn núi không có chút vết chân nào, bắt đầu luyện kiếm.

Kiếm quang hắt qua như tuyết, trong lúc bay lả tả, Bùi Lăng lại thấy áo lam của mình khi thì phần phật, vác trường kiếm phi độn phía trên khu rừng mênh mông tìm kiếm ma tu, đuổi tận giết tuyệt nó; khi thì lao vùn vụt trong đêm tối, nghịch chuyển thiên tai, xoay chuyển tình thế, cứu viện vô số sinh linh phàm tục; khi thì liễm áo tĩnh tọa trong mật thất, lĩnh hội kiếm pháp; khi thì ngồi trên đài cao, chậm rãi nói chuyện với rất nhiều đồng đạo, giao lưu tâm đắc tu hành; khi thì vẻ mặt tuấn lệ, tận tâm chỉ bảo mấy tử đệ trẻ tuổi, dốc túi truyền thụ...

Có một ngày, hắn đứng lên từ trong mật thất, mở trận pháp ở cửa, cơn gió mạnh thổi qua các ngọn núi ở Kiếm tông, mang theo sự ẩm ướt của biển mây, mang theo cảm giác lạnh thấu xương đặc biệt của Kiếm tông, trùng điệp cuốn lên một góc tay áo màu chàm.

Bên ngoài mật thất, mấy nam nữ trẻ tuổi chiều cao không đồng nhất quỳ một chân trên đất, dáng vẻ cung kính đồng thanh nói:

"Cung nghênh sư tôn xuất quan!"

Bùi Lăng nhìn quanh một vòng, khẽ gật đầu, khí tức quanh người nội liễm, lực lượng trong cơ thể mênh mông tuỳ tiện như đại dương, hái trăng bắt sao, dường như rời núi lấp biển chỉ trong một ý nghĩ, lại đã đi vào Hợp Đạo kỳ.

Hắn thản nhiên hỏi han tình huống tu hành của đám người vài câu, chọn nam tu nhiều tuổi nhất trong đó, lập làm người chấp chưởng một mạch của mình: "Vi sư tâm huyết dâng trào, đã biết chỗ có cơ duyên độ kiếp"

"Chỉ là chuyến này có cơ duyên lớn, cũng có hung hiểm lớn"

"Hôm nay sắp xếp hậu sự trước, nếu ta một đi không trở lại, sau đó các ngươi phải tự cường tự lập, cẩn thận tu hành, đừng làm mất danh tiếng của Vi Đoan Cư ta!"

Đám đệ tử giật mình, còn định thuyết phục, Bùi Lăng đã vung ống tay áo một cái, thân hóa kiếm quang, đột nhiên tung tích mịt mờ, đã tới ngàn dặm bên ngoài.

Trong đại đường ở dịch trạm tối tăm, Bùi Lăng đột nhiên lấy lại tinh thần.

Nhớ lại!

Vi Đoan Cư, hắn là Hàn Ảm Kiếm tông Vi Đoan Cư!

Nước biển màu mực nặng nề như sắt.

Bầu trời buông xuống, dường như đưa tay là có thể chạm đến.

Giữa biển trời có một hòn đảo lẻ loi trơ trọi yên tĩnh đứng sừng sững, ở trên đảo có tường vi đỏ hai màu trắng tuỳ tiện nở rộ, hừng hực khí thế.

Chính giữa là một cây dâu vô cùng to lớn cao vút trong mây.

Cành lá nó giãn ra, che đậy cả hòn đảo nhỏ, trong cơn gió lạnh thấu xương có thể nghe thấy cành lá lượn quanh.

Sương mù thuần trắng cuồn cuộn như nước thủy triều, vô cùng tráng kiện, dưới gốc cây cổ xưa có một cự nhân cao lớn như núi nhanh chân đi đến.

Cự nhân eo buộc cỏ nỉ, lồng ngực cởi trần, trên khuôn mặt hình dáng kiên cường như nham thạch bôi trét phù văn đủ mọi màu sắc, đồ án ở mi tâm là phức tạp cổ xưa nhất, tản ra từng trận dao động kỳ di...

Hắn ta vừa đi đến gần cây dâu cổ xưa, thân cây đã mở ra lít nha lít nhít con mắt.

Cự nhân lớn tiếng hỏi: "Người thừa kế của Chú vẫn chưa đi ra?"

Từ lần trước Quỷ Tang nói cho hắn ta biết về tình huống của người thừa kế "Chú", cách một đoạn thời gian hắn ta sẽ tới một lần, hỏi thăm tình huống cụ thể của người thừa kế kia từ Quỷ Tang.

Rất nhiều đôi mắt của Quỷ Tang không chớp một cái nhìn cự nhân trước mặt, tiếng nói già nua trả lời: "Hắn còn ở trong cánh cửa thứ ba."

Cự nhân hơi trầm ngâm, chợt nói: "Ta biết."

"Nếu người thừa kế Chú đi ra, lập tức nói cho ta."

Quỷ Tang lập tức im lặng, sau một lát mới âm trầm nói: "... Có lẽ hắn không ra được"

Vẻ mặt cự nhân lập tức nghiêm nghị, khí thế quanh người đột nhiên bộc phát như từ một dị tộc tráng kiện, hóa thành hung thú viễn cổ hồng hoang, khí tức đã man, cuồng bạo như thủy triều vô hình sôi trào mãnh liệt.

Một hồi lâu sau, cự nhân vẫn lớn tiếng hỏi: "Vì sao?"

Quỷ Tang chậm rãi nói: "Một viên hạt giống của ta thức tỉnh"

Cự nhân trầm giọng hỏi: "Hiện tại người thừa kế của Chú có tu vi gì rồi?"

"Phản Hư hậu kỳ." Quỷ Tang bình thản trả lời.

Cự nhân lập tức không nói thêm gì nữa, Phản Hư hậu kỳ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận