Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1813: Tiền bối Tô thị

Giống với cửa lớn dịch trạm, cửa đại đường cũng chỉ khép hờ, còn mở ra khe hở, nhìn qua khe cửa thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, dường như hơi rộng rãi, nhưng chỉ thấy cái bàn bày gọn gàng, lại không thấy bóng dáng bất kỳ ai.

"Két két"

Bùi Lăng liên tục dùng thần niệm đảo qua bên trong, cách không bắn ra một sợi khí kình, mở cửa ra.

Ánh đèn bên trong lập tức trút xuống, đã thấy một căn phòng rộng lớn hiện ra ở trước mặt hắn.

Mấy chục cái bàn ngay ngắn trật tự bày bên trong, lúc này phóng tầm mắt nhìn tới lại trống rỗng, không còn ai khác.

Ánh mắt Bùi Lăng đảo qua toàn bộ căn phòng, đi đến cái quây gần cửa.

Cái quầy kia màu sắc tối tăm, cao ngang ngực dựa vào tường, mặt trước có giá đỡ trưng bày đủ loại bình lọ.

Hiên tại một bóng người áo bào đen quấn kín cả người đứng bên trong.

Đối phương giấu hai tay trong tay áo, bao gồm sợi tóc và mỗi một tấc thể xác đều bị áo bào đen che đậy đến cực kỳ chặt chẽ, không thể phân biệt nam nữ già trẻ, hắn ta cứng đờ đứng đó, dường như đã phát hiện Bùi Lăng, ánh mắt nhìn ra từ bóng đen trong mũ trùm, quanh thân vắng lặng không có bất kỳ khí tức gì, Bùi Lăng đứng trước mặt dùng thần niệm đảo qua lại như một khối đá, một đoạn nhánh cây, không có chút khác thưởng nào.

Ánh mắt đôi bên giao nhau, người áo đen chậm rãi mở miệng, tiếng nói khàn khàn tối nghĩa như đã rất lâu không nói chuyện:

"Ở nơi đầy đủ ba ngày mới có thể đến trạm tiếp theo."

Nghe vậy, Bùi Lăng lập tức biết đây là quy tắc trong cánh cửa thứ ba.

Hắn bình tĩnh hỏi: "Vậy ta nên chú ý điều gì?"

Người áo đen khàn giọng nói: "Cung ứng một bát hồn tửu cho mỗi vị khách tới đây."

"Sau khi uống xong, nhanh chóng sắp xếp vào trong phòng"

"Nửa đêm gõ cửa, đừng có mở mắt."

Nghe đến đó, Bùi Lăng nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Vậy cho một bát hồn tửu trước đi"

Người áo đen khẽ gật đầu, sau đó cúi người tìm bên trong quầy hàng, rất nhanh đã nghe tiếng hắn ta mở cửa tủ, lấy bát múc rượu.

Không lâu sau, hắn ta đi ra quây hàng, đặt một cái chén sành thô trên mặt bàn trước mặt Bùi Lăng.

Bùi Lăng cúi đầu nhìn về phía chén sành, chỉ thấy bên trong đựng rượu đầy tám phần, màu sắc nó đen sì như rỉ sắt, làm người ta không muốn uống nhưng tản ra mùi thơm ngát thấm vào phế phủ, khiến người ta nhẹ ngửi đã cảm giác tâm thần tỉnh táo, đầu óc cũng rung lên.

Hắn liên tục dùng thần niệm đảo qua không sai, mới đưa tay bưng chén lên, lúc đang muốn nếm thử một ngụm nhỏ, trong đình vang lên một loạt tiếng bước chân.

Trong giây lát, một bóng người áo bào tro đẩy cửa vào.

Người đến khuôn mặt đoan chính lại tiều tụy, vẻ mặt chất phác khoác một bộ áo bào màu xám không có chút trang sức ra dáng nào, bên hông buộc một cái Lưu Ly tháp lớn khoảng bàn tay, theo động tác của chủ nhân, từng chút một chiết xạ ngàn vạn ánh sáng.

Ánh mắt Bùi Lăng lập tức nhìn Lưu Ly tháp, Phản Hư hậu kỳ, tu sĩ Luân Hồi tháp.

Tại sao trong cánh cửa thứ ba lại xuất hiện người Luân Hồi tháp?

Đang nghĩ ngợi, đã thấy người áo đen kia lại lấy một bát hồn tửu, đưa đến trước mặt tu sĩ Luân Hồi tháp.

Tu sĩ Luân Hồi tháp không do dự chút nào, trực tiếp bưng lên, uống một hơi cạn sạch.

Ngay sau đó, phía cửa lớn lại vang lên tiếng động.

Lại có một tu sĩ nhanh chân đi vào, về ngoài người này như trung niên, sợi tóc lại là đen trắng trộn lẫn. Hắn ta xõa tóc chân trần, tay áo bồng bềnh, khí chất cử chỉ đều cực kỳ thoải mái, rất có ý xuất trần, dường như vạn sự vạn vật trong thiên hạ đều không thể quanh quẩn trong lòng hắn ta, tràn ngập vẻ tiêu dao tự tại.

Bùi Lăng nhướn mày, lại là một vị tu sĩ Phản Hư hậu kỳ!

Hơn nữa, khí chất thần vận của đối phương rất tương tự với đám người Mộng Hối lão ma, Tuyệt Tâm Tử, nếu không có gì bất ngờ chắc là người Vô Thủy sơn trang!

Luân Hồi tháp, Vô Thủy sơn trang...

Tu sĩ hai đại ma môn...

Lúc này, tu sĩ Vô Thủy sơn trang gọn gàng dứt khoát đi đến một cái bàn gần tường ngồi xuống.

Người áo đen lại đi vào trong quây lấy một bát hồn tửu, bưng lên cho hắn ta.

Tu sĩ Vô Thủy sơn trang uống một hơi cạn sạch, tùy ý giơ tay áo lên lau miệng.

Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, lần này tiếng vang rất nhỏ.

Ngay sau đó, có một bóng dáng tinh tế yểu điệu, tóc cao búi vây dài xuất hiện phía dưới đèn đuốc.

Người đến búi gọn gàng mái tóc đen, buộc vào một đỉnh hoàng điểu bách hoa quan vàng ròng, mặc váy ngắn màu cây nghệ thêu hoa văn bảo bối quấn nhánh, áo khoác tay áo rộng màu đen hoa đỏ, cánh tay kéo gấm lụa. Ánh lửa mờ nhạt soi sáng ra khuôn mặt tinh xảo như vẽ của nàng, eo thon khuôn mặt như hoa, diễm sắc tuyệt thế, lại là một nữ tu có dáng vẻ khuynh thành.

Thoạt nhìn nàng đang độ tuổi đào mận, dáng vẻ yên tĩnh nhàn nhã, mắt đẹp sóng ngang, trong đôi mắt như có ngàn vạn ngôi sao, lúc nhìn quanh chiếu sáng rạng rỡ.

Chỉ có điều, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện sắc mặt tên nữ tu này rất trắng nõn, trắng nõn đến tình trạng trắng bệch, trông như được chế tác từ giấy tuyên, không có chút huyết sắc nào.

Quanh người nàng mơ hồ truyền đến sự lạnh băng vô tận, không có chút sinh cơ người sống nào, dường như một bộ nữ thi biết động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận