Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1799: Phong phạm Đế vương

Ngay sau đó, tất cả mọi người đứng lên.

Hoàng Thượng nhìn qua Bùi Lăng, giọng điệu bình thản nói:

"Người này giả mạo trẫm, kéo ra ngoài chém!"

Còn chưa nói hết câu, đám thị vệ còn chưa kịp có hành động, ngoài điện lại vang lên một loạt tiếng bước chân, theo đó là âm điệu kéo dài của nội thị: "Hoàng Thượng giá lâm..."

Ngay sau đó, cửa điện mở ra, vị Hoàng Thượng thứ ba cổn phục mũ miện chuỗi ngọc được rất nhiều thị vệ hoạn quan chen chúc nhanh chân đi vào.

Vị Hoàng Thượng thứ ba này, hổ khẩu nhật giác, mắt to mũi lồi, sau khi đi vào bên trong, ánh mắt sáng ngời đảo qua toàn trường, uy nghi tự nhiên.

Toàn bộ đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.

Dù là Thái Hậu, Hoàng Hậu, hoàng tự, phi tần hay văn võ bá quan, toàn bộ nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng hoảng sợ vì có tận ba vị Hoàng Thượng!

Ngay lúc bọn họ còn đang ngu ngơ, vị Hoàng Thượng thứ ba này đột nhiên không hiểu sao mở miệng: "Bình thân"

Bình thân?

Bình cái gì thân?

Không phải mọi người đều đứng đấy sao?

Đám người vô thức cảm thấy tình huống trở nên quỷ dị, sau đó lại nghe vị Hoàng Thượng thứ ba này nói tiếp: "Người này giả mạo trẫm, kéo ra ngoài chém!"

Vẻ mặt và giọng điệu vị Hoàng Thượng thứ ba này giống như đúc vị Hoàng Thượng thứ hai!

Ngay lúc văn võ bá quan cảm thấy trong lòng run rẩy, ngoài điện lại truyền đến tiếng bước chân.

Giống như trước đó, tiếng nội thị thông truyền lại vang lên lần nữa: "Hoàng Thượng giá lâm..."

Chẳng mấy chốc, vị Hoàng Thượng thứ tư đi đến.

Hắn ta giống với vị Hoàng Thượng thứ ba, sau khi tiến vào cung điện không có ai hành lễ với hắn ta, hắn ta lại tự mình mở miệng:

"Bình thân!"

"Người này giả mạo trẫm, kéo ra ngoài chém!"

Vẻ mặt giọng điệu, mỗi một hành động không khác gì vị thứ hai.

Ngay sau đó, là vị Hoàng Thượng thứ năm, vị Hoàng Thượng thứ sáu...

Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nhiều Hoàng Thượng tiến vào, dẫn theo hộ vệ, hoạn quan, nói lời, việc làm, thần thái cử chỉ, khí chất dung mạo đều không có gì khác nhau!

Lúc mới đầu, Thái Sư, bách quan, Thái Hậu, Hoàng Hậu, hoàng tự, phi tần... Đều tưởng Hoàng Thượng thứ hai mới là thật nhưng theo sau đó càng ngày càng nhiều Hoàng Thượng đi vào, tất cả biểu hiện, cử chỉ, tướng mạo, khí chất đều giống với Hoàng Thượng thứ hai, cứ như là khôi lỗi được phục khắc ra trong một mô hình.

Ngược lại vị Hoàng Thượng thứ nhất, từ đầu đến cuối không nói một lời, sắc mặt bình thản có vẻ ung dung không vội, dường như căn bản khinh thường giải thích mình là thật hay giả, lại càng giống Hoàng Thượng chân chính!

Thế là, trong lòng Nguyễn Tịch Lộ và các phi tử hơi thả lỏng, lại dựa sát vào nhau tiến trong lòng Bùi Lăng.

Từng bàn tay nhỏ trắng nõn vốn đang thăm dò vào trong vạt áo hắn cũng tiếp tục không đứng yên...

Nguyễn Tịch Lộ phản ứng nhanh nhất, là người thứ nhất vung lên làn váy, bắp chân tinh tế óng ánh vuốt ve chân Bùi Lăng từng chút một, vô cùng quyến rũ ngồi xuống đầu gối của hắn, cả người dựa vào lồng ngực hắn, ồn à ồn ên nói: "Hoàng Thượng, tại sao có thể có nhiều tên ngông cuồng giả mạo ngài như vậy, thiếp thân thật là sợ..."

Mấy phi tử khác cũng không cam lòng yếu thế, Đức Phi theo sát phía sau, ngồi xuống một bên chân khác của Bùi Lăng, dường như trong lúc vô tình áo ngoài trượt xuống, bộ ngực tuyết trắng lộ ra không bỏ sót, áp sát vào trên người Bùi Lăng, giọng dịu dàng nói: "Hoàng Thượng, thật nhiều người, thiếp thân hơi choáng đầu...

Còn chưa nói hết câu, Đức Phi đã duõi ra cánh tay, ôm lấy cổ Bùi Lăng.

"Hoàng Thượng, còn có thiếp thân, thiếp thân cũng thật là sợ...

"Hoàng Thượng, ngài biết thiếp thân, thiếp thân nhát gan, sợ nhất nhiều người... Hoàng Thượng ôm thiếp thân một cái đi..."

"Hoàng Thượng, những người này đều là ai vậy... Thiếp thân thật sự sợ hãi..."

"Điều này..." Văn võ bá quan cùng rất nhiều hoàng tự đứng bên ngoài màn tơ nhìn nhau, vốn bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của Thái Sư.

Nhưng trong tình huống này, rất nhiều người dần thay đổi thái độ, ánh mắt nhìn qua vị Hoàng Thượng thứ hai càng ngày càng nghi ngờ, nhìn về phía Bùi Lăng trong màn tơ lại càng ngày càng cung kính.

Theo thái độ của Thái Hậu, Hoàng Hậu, phi tần, hoàng tự cùng quần thần thay đổi, Bùi Lăng lập tức cảm thấy lực lượng truyền tới từ trong những sợi tơ vô hình kia càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh!

Dường như chẳng mấy chốc mình có thể đạt tới Phản Hư tiền kỳ đỉnh phong!

Lúc này, thấy chỉ là một Chú Quỷ cưỡng ép chiếm lấy tam cung lục viện của mình ở ngay trước mặt mình, hơn nữa ngày xưa những phi tần kia vô cùng cung kính với mình, phụ họa có thêm, bao gồm Nguyễn quý phi được sủng ái nhất còn rất phối hợp nũng nịu quyến rũ, mời sủng nịnh nọt, Hoàng Thượng chân chính lập tức giận tím mặt!

Nhưng chẳng mấy chốc cơn giận của hắn ta đã bị Chú Quỷ trước mặt dùng [Oán Yểm thần thông] rút lấy, hóa thành lực lượng của đối phương.

Hoàng Thượng nhanh chóng tỉnh táo lại, hiện tại hắn ta nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Mình là Vương chân chính ở tiểu thế giới này, đối phương chỉ là một Vương giả, lãnh địa cũng kém xa hắn ta, vì sao có thể đối đầu chính diện với hắn ta, không chịu sự ảnh hưởng của quy tắc?

Càng quan trọng hơn là, đối phương vụng trộm ra tay với mình, quấy nhiễu phán đoán của những phàm nhân này, mình cũng không nhàn rỗi, nhưng hắn ta nhiều lần nghịch phản thủ đoạn của Chú Quỷ, cùng nghịch phản những mình giả do đối phương phục khắc ra, lại không có chút tác dụng nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận