Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1145: Ngày mai tuyệt đối không giấu làm của riêng (2)

Đám học sinh nhìn hắn ta, khuôn mặt cười gằn: "Phu tử lại không thích nghe trò cười, chắc chắn là kẻ điếc!"

"Chúng ta dứt khoát chọc thủng lỗ tai phu tử đi, dù sao hắn cũng không dùng được."

"Không đủ, không đủ! Vừa rồi phu tử không sợ đau, chúng ta nên khoét mắt phu tử...

"Phu tử cũng không biết cười, dứt khoát cắt đầu lưỡi phu tử..."

Đám học sinh vừa nói vừa giơ kéo lên, đâm xuyên qua hai lỗ tai Kê Trường Phù, khoét ánh mắt của hắn ta ra, sau đó lại mạnh mẽ bóp miệng Kê Trường Phù, rút đầu lưỡi bên trong...

Máu tươi chảy xuôi theo áo bào trắng không ngừng nhỏ xuống, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng máu ở trước nhà tranh.

Toàn bộ quá trình, Kê Trường Phù như không có cảm giác, không động đậy chút nào.

Trong tầm mắt một mảnh u ám, mưa còn đang rơi rầm rầm.

Xung quanh yên tĩnh lạnh lẽo.

Bùi Lăng đi theo sau phu tử, bảy quẹo tám rẽ đi về phía trước.

Xung quanh dân lạnh lẽo hơn, khí tức âm u lạnh lẽo vô cùng dày đặc.

Đúng vào lúc này, phu tử dẫn đường ở phía trước đột nhiên mở miệng: "Vương phu tử, hôm nay ngươi dạy cái gì?"

Bùi Lăng nói: "Hôm nay ta dạy đan đạo, đây là kỹ năng thành danh của ta"

Bước chân phu tử không ngừng lại, sâu kín hỏi: "Ngoại trừ luyện đan, phu tử còn biết cái gì?"

Không đợi Bùi Lăng trả lời, hắn ta lập tức bổ sung: "Phải là kỹ nghệ am hiểu nhất, thành tựu cao nhất"

Nghe vậy, Bùi Lăng không chút nghĩ ngợi nói: "Tu luyện [Ma Ha Sắc Diễn Quyển]"

"Ta từng dùng môn công pháp này thải bổ một vị cường giả thân phận tôn quý, thực lực cũng rất lợi hại."

Phu tử khẽ gật đầu, sau đó nói: "Vậy ngày mai, kính xin Vương phu tử dạy sư đám học sinh [Ma Ha Sắc Diễn Quyển]"

Bùi Lăng đồng ý: "Được."

Đúng vào lúc này, phu tử dừng bước, ra hiệu về phía một tòa nhà cách đó không xa: "Vương phu tử, đây là nhà xí của trường tư thục"

Bùi Lăng đi vào một mình, nhìn bệ xí trước mặt, hắn ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến mình đã là tu sĩ Nguyên Anh, căn bản không cần ngũ cốc luân hồi như phàm nhân.

Kỳ quái, tại sao vừa rồi hắn lại để sơn trưởng dẫn hắn đến nhà xí?

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng trực tiếp đi ra.

Phu tử thấy thế, xoay người dẫn hắn trở về chỗ ở.

Trên đường đi, phu tử còn nói thêm: "Vương phu tử, đám học sinh đang tuổi trẻ, khó tránh khỏi hơi buông thả ngang bướng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là đứa bé."

"Kính xin vương phu tử nhất định phải dạy bảo bọn họ thật tốt."

"Từ trước đến nay học sinh học đường chữ Giáp đều là học sinh xuất sắc nhất, chăm chỉ nhất."

"Ngày mai, lão phu sẽ sắp xếp một vài học sinh trong học đường chữ Bính và học đường chữ Ất đến học đường chữ Giáp."

"Mong rằng Vương phu tử đừng che giấu điều gì, cẩn thận bồi dưỡng"

Bùi Lăng gật đầu: "Sơn trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ dốc lòng truyền thụ, tuyệt đối không giấu giếm bất cứ điều gì"

Phu tử nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: "Thân là sư trưởng, quản lý học đường là việc thuộc bổn phận. Nếu ngày mai lại có người trốn học, vậy là phu tử làm không tốt, không quản lý học sinh thật tốt"

"Đến lúc đó, đừng trách lão phu tiến hành trách phạt ngươi theo quy củ trường tư thục!"

"Ngày mai ta nhất định để ý mỗi một vị học sinh" Bùi Lăng nghe vậy, lập tức nói: "Tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào trốn học."

Lúc nói chuyện, bọn họ đã về tới thủy tạ nối liền với cửu khúc trường kiều.

Sau khi Bùi Lăng chắp tay thi lễ với phu tử, đi thẳng vào bên trong.

Phu tử thì tiếp tục đứng ở cửa thủy tạ như một bức tượng gỗ, mặc cho mưa to đánh vào người cũng không nhúc nhích, một đôi già cả mờ đục nhìn chằm chằm cửa thủy tạ...

Trên bầu trời, cơn gió sắc bén lạnh thấu xương.

rầm rầm rầm...

Đủ loại thuật pháp xen lẫn, chạm vào nhau, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, ngay cả cơn gió sắc bén như lưỡi đao cũng bị lực trùng kích cường đại tách ra, trong chốc lát thiên tượng thay đổi, gió nổi mây phun.

Gió lạnh, mây trôi, tia sáng, sương đen, Huyết Triều, quỷ khóc...

Điên cuồng đan xen trên không trung, tất cả thuật pháp thần thông va chạm mạnh vào nhau, tia sáng ngàn vạn, hai bóng dáng đột nhiên lao tới đối phương, trong khoảnh khắc đã đấu trăm ngàn chiêu!

Cuối cùng, hai người đồng thời đưa ra hai tay, bốn tay đánh vào nhau.

Oanh!"

Tiếng nổ lớn như sét đánh đột nhiên nổ tung trên không trung.

Pháp lực của hai người sàn sàn bằng nhau, đồng thời bị chấn động đến bay ngược ra, sau đó thân hình đều ngừng lại giữa không trung, đạp không mà đứng, giằng co từ đằng xa.

Sau mấy tức, khí thế trào ra quanh người Thiếu Phù Đồ, sau lưng hiện lên thạch tháp như rừng, một tòa cao nhất trong đó như núi cao biển rộng, đứng thẳng chọc trời, nửa trên bị sương mây che phủ, căn bản không thấy rõ lắm.

Lúc rừng tháp xuất hiện, thực lực như đột nhiên cao lên một đoạn, vào lúc này hắn ta lại chắp tay trước ngực, phương thiên địa này như bị ép lại thành một đường thẳng trong phút chốc, như muốn trực tiếp ép Phó Huyền Tự thành bột mịn.

Phó Huyền Tự hừ lạnh một tiếng, buông mộc như ra ý, mặc cho nó tự lơ lửng trước mặt, hai tay đẩy sang hai bên, dãy núi trùng điệp nhẹ nhàng xuất hiện, quần phong như tụ, thoạt nhìn sơn thủy kéo dài như vô cùng vô tận, cứ thế trực tiếp đánh thần thông của Thiếu Phù Đồ nứt vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận