Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1127: Hai quy tắc (2)

Nhưng bây giờ "quỷ dị" này càng cường đại càng tốt, nếu không sẽ không bao vây được Kê Trường Phù!

Nghĩ đến đây, nàng lập tức chỉ một phương hướng, nói với Bùi Lăng: "Qua bên kia!"

Bùi Lăng không do dự, lập tức bay về phương hướng nàng chỉ.

Cảnh vật hai bên nhanh chóng lướt qua, đôi bên một đuổi một chạy, lúc phía trước mơ hồ xuất hiện một tòa huyễn trận, cuối cùng Kê Trường Phù đã đuổi theo.

Lúc này hắn ta vỗ ra một chưởng.

Một cái chưởng ấn to lớn màu xanh đen như là một toà núi nhỏ, đè xuống đầu hai người Bùi Lăng!

Bùi Lăng khẽ nhíu mày, vừa rồi hắn vẫn chỉ dùng pháp lực phi hành, không sử dụng [Huyết Quỷ độn pháp] và [U Quỷ độn pháp 1, cho nên dù đi trước Kê Trường Phù một bước, tốc độ lại có chênh lệch không nhỏ với đối phương.

Nghĩ đến đây, quanh người hắn lập tức hiện ra lửa nóng hừng hực, sau đó tất cả hỏa diễm bỗng nhiên nhảy lên, hóa thành rất nhiều yêu thú hỏa diễm, gào thét nhào về phía Kê Trường Phù.

Đây là lấy đan hỏa thất phẩm Nam Kha Mộng Hỏa thi triển ra [Vạn Thú Phê Linh thuật] !

Nhưng Nam Kha Mộng Hỏa thật sự có sự uy hiếp với tu sĩ Kết Đan kỳ.

Nhưng đối phó với tu sĩ Nguyên Anh, vẫn còn thiếu chút hỏa hầu.

huống chi Kê Trường Phù cũng không phải là Nguyên Anh bình thường.

Bởi vậy...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chỉ trong một nháy mắt, tất cả yêu thú hỏa diễm bị chưởng kình của Kê Trường Phù tiêu diệt.

Nhưng nhân lúc những ngọn lửa yêu thú này kéo dài, Bùi Lăng cũng đã mang theo Chung Quỳ Kính Y mạo hiểm bay ra phạm vi bao phủ của chưởng kình đối phương.

Oanh!

Khe núi phía dưới bị một chưởng này của Kê Trường Phù đập đổ sụp xuống, hình thành một cái chưởng ấn to lớn năm ngón tay, sâu đến mấy chục trượng, nước suối ngầm chảy ra cuồn cuộn, hai bên dãy núi sụp đổ theo, vô số bùn cát hòn đá lăn xuống.

Né tránh một chưởng này của Kê Trường Phù, Bùi Lăng đột nhiên tăng tốc muốn kéo dài khoảng cách với hắn ta.

Nhưng lúc này Chung Quỳ Kính Y lại chỉ vào toà huyễn trận kia vội nói: "Qua bên kia!"

Bùi Lăng không do dự, lập tức dẫn theo nàng xông vào trong huyễn trận.

Toà huyễn trận này chỉ dùng để đề phòng phàm nhân đi nhằm vào trong đó, đối với Nguyên Anh tu sĩ, lại không có chút nào tác dụng.

Hai người tiến vào huyễn trận, thần niệm mở ra, lập tức cảm giác được tất cả trong trận.

Trong huyễn trận không lớn lắm, cũng chỉ chiếm diện tích vài mẫu, là một khoảng rừng u tĩnh, tất cả mọi thứ trong rừng như bình thường, điều hấp dẫn người ta nhất là một trường tư thục cổ xưa ở trong rừng.

Trưởng tư thục này là một tòa nhà một sân nhỏ, nhìn từ vẻ ngoài, đầu chái nhà bong ra từng mảng, cây sắn dây leo lên, khe hở thềm đá và đầu tường đều mọc đầy rêu xanh thật dày, lộ ra vẻ cũ kỹ lâu năm.

Trong cảm giác thần niệm, trong trường tư thục đã bị bỏ hoang lâu ngày, ngoại trừ rắn, côn trùng, chuột, kiến, lại không bất kỳ vật sống gì, hiển nhiên đã lâu không có người đến.

Hiện tại toàn bộ Triệt Châu bộc phát ôn dịch, trường tư thục ở rừng sâu núi thắm, lúc này có tình hình như thế cũng hợp tình hợp lý...

Chung Quỳ Kính Y nhanh chóng truyền âm nói: "Vào trường tư thục!"

Nghe vậy, Bùi Lăng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức mang theo nàng đi vào bên trong trường tư thục.

Vừa rồi Bùi Lăng đã liên tục ra tay mấy lần, mặc dù không giao đấu chính diện với Kê Trường Phù nhưng đã để lộ tu vi Nguyên Anh.

Nếu tiếp tục nữa, Thiếu giáo chủ Thiên Sinh giáo cũng không phải người ngu, rất dễ dàng thăm dò ra thân phận thật sự của hắn!

Hiện tại, nếu Chung Quỳ Kính Y biết phải làm thế nào để tránh Kê Trường Phù, tất nhiên vô cùng tốt với hắn.

Vì vậy, hắn căn bản không hỏi nhiều, trực tiếp hạ xuống cửa trường tư thục, chợt vươn tay...

"Két két"

Theo một tiếng rên rỉ rợn người, Bùi Lăng mở cửa lớn ra, dẫn theo Chung Quy Kính Y nhanh chóng bước vào trong đó.

Nhưng ngay lúc Bùi Lăng vào cửa, một gian phòng trống sâu trong trường tư thục đột nhiên xuất hiện một bóng dáng u ám.

Sau khi bóng dáng này xuất hiện, hư không trước mặt đột nhiên hiển hóa ra một bàn cờ.

Ầm ầm...

Trên bầu trời vạn dặm không mây đột nhiên vang lên tiếng lôi điện đan xen.

Ngay sau đó, theo tiếng mưa rơi "rầm rầm", từng đạo tử điện xẹt qua trời cao, chiếu sáng căn phòng trống vốn ảm đạm, chỉ thấy quân cờ trắng đen theo thứ tự rơi vào trên bàn cờ, chỉ chốc lát sau đã bày xong ván cờ dang dở...

Lúc này, mặc dù Kê Trường Phù chậm hơn hai người Bùi Lăng một bước, nhưng cũng đi tới biên giới huyễn trận.

Hắn ta đạp không mà đứng, hai mắt nhắm lại đánh giá huyễn trận trước mặt, không tùy tiện đi vào theo.

Đã tính toán đại khái nội tình của toà huyễn trận này, không thấy bất kỳ cạm bẫy gì, Kê Trường Phù không do dự nữa, lúc này vỗ một chưởng về phía cả tòa huyễn trận!

Oanh! !!

Huyễn trận dùng để bảo vệ phàm nhân chỉ chống đỡ một tức liền ầm vang vỡ nát.

Lập tức toàn bộ khu rừng núi, trường tư thục bỏ hoang đã lâu...

Hiện ra ở trước mặt Kê Trường Phù.

Chỉ có điều hai người Bùi Lăng và Chung Quỳ Kính Y cũng đã biến mất không thấy bóng dáng gì.

Áo bào trắng phất qua một cái, Kê Trường Phù hạ xuống trước cửa trường tư thục, ngẩng đầu nhìn lại đã thấy phía trên trường tư thục treo một tấm bảng hiệu màu sơn loang lổ, hiển nhiên đã qua năm tháng lâu dài, bên trên viết "trường tư thục Khê Ngọ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận