Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2139: Nghiêm Tư Thuần

"Lần này một trận chiến với Kiếm Thần mới lộ ra căn cơ, vốn hắn thi triển những thuật pháp thần thông kia đều dưới tạo nghệ đao đạo của hắn, đây căn bản là một vị Đao Ma!"

Những người khác gật đầu, một Thái Thượng trưởng lão vẻ ngoài như trung niên trầm giọng nói: "Chắc chắn sau đó Bùi Lăng sẽ khiêu chiến Sơn Chủ."

"Năm tông chính đạo ta đã có tứ tông thua trong tay hắn."

"Một trận chiến này... Sơn Chủ tuyệt đối không thể thua!"

Thái Thượng trưởng lão dáng vẻ thiếu niên kia cau mày nói: "Lần này Kiếm Thần và Bùi Lăng chiến đấu sớm, hiện tại Sơn Chủ còn đang bế quan, không biết thời gian có kịp không..."

Đám người nhìn nhau, lão giả áo vải giày đen kia lập tức nói: "Đây là trận chiến cuối cùng của chính đạo ta, không được vội vàng ra trận"

"Nếu Bùi Lăng tới quá nhanh, vậy để hắn chờ thêm mấy ngày."

Thái Thượng trưởng lão dáng vẻ trung niên khẽ gật đầu: "Chờ sau khi Bùi Lăng tiến vào địa giới Cửu Nghi sơn ta, cần chiêu đãi thật tốt."

"Có thể để hắn chờ lâu mấy ngày, nhưng chính đạo ta không thể mất cấp bậc lễ nghĩa."

Tất cả mọi người nghe vậy đều gật đầu nói phải.

Về sau, một nữ Thái Thượng trưởng lão khẽ thở dài một cái nói:

"Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy."

"Tiếp theo, phải chờ Sơn Chủ xuất quan"

Đám người im lặng một lát đều không nói gì, chẳng mấy chốc đã yên lặng giải tán...

Hàn Ảm Kiếm tông.

Tâm Thưởng phong.

Đây là một nhọn núi lá đỏ, sáng ngời đặc biệt dễ thấy ở trong đám núi.

Đỉnh núi đầy mây, thác nước rủ xuống, thụy thú tường chim tuỳ tiện rong chơi, dã thú đông đúc, thỉnh thoảng thấy kiếm quang lạnh thấu xương ra vào.

Đỉnh núi.

Dưới vài gốc cổ tùng mấy người mới có thể ôm hết, một tòa nhà tranh không biết xây dựng bao nhiêu năm, trên nóc là cỏ tranh thật dày, nền đất trước phòng phủ đầy rêu xanh, rơi đầy lá tùng xanh vàng đan xen.

Mùi thơm ngát đặc biệt của gỗ thông xen lẫn hàn ý lạnh thấu xương, chầm chậm tản ra, mát lạnh cam thuần như trữ ủ lâu năm.

Lúc này, trong nhà tranh rèm vải nửa cuốn, song cửa sổ nửa mở, chiếu rọi ra một bóng dáng tinh tế gầy gò.

Nàng tóc xanh búi cao, mộc trâm cắm nghiêng, áo xanh váy trắng không có một cái hoàn bội nào, váy mộc mạc càng làm nổi bật vẻ thanh nhã như tuyết đầu mùa đắp lên khuôn mặt, chưa điểm phấn hồng nhưng lông mày và lông mi như mực, mắt như điểm sơn, nhìn lại tươi tắn xinh đẹp, như một gốc tuyết liên hoa nở mãi không tàn trong năm tháng, trong hồng trần.

Khí tức quanh người nữ tu lạnh lẽo, liền thành một khối với cơn gió mạnh trên đỉnh núi, cổ tùng, nhà tranh... Như tiên tử ở trên ngọn núi trống vắng, không nhiễm chút khói lửa.

Lúc này, trong tay nàng cầm một thanh phi kiếm trong vắt như thanh thủy, lại hoảng hốt mất hồn.

Đây là kiếm bản mệnh của sư huynh Vi Đoan Cư, Quy Mộng Kiếm!

Vi sư huynh rời khỏi Hàn Ảm Kiếm tông là chuyện từ rất rất lâu lúc trước, qua nhiều năm như thế, nàng hoàn toàn hiểu rõ mỗi một câu nói mà đối phương đã từng nói với nàng.

Thời gian lưu chuyển, năm tháng dằng dặc đã xóa đi rất nhiều người và việc.

Nhưng từng giờ từng phút ở cạnh sư huynh vào năm đó, không những chưa từng nhạt lại, ngược lại lần lượt chiếu rọi trong ký ức, càng ngày càng khắc sâu, tươi sáng...

Tin thư xa, mộng về quê nhà đều mờ mờ tỏ tỏ. Chỉ chiếc giường trống đối diện cùng mùa thu thê lương. Ngoài thềm đá, một màu rêu biếc và sắc đỏ những cành phong ánh vào nhau. Trong mưa cảnh vắng vẻ tịch mịch, dưới trăng cảnh lại sầu thảm (1), đây là xuất xứ tên của sư huynh.

(1) Bài thơ Đoan Cư của Lý Tư Thuần.

Năm đó sư huynh leo trèo Tê Kiếm sơn, được phi kiếm công nhận, một đám đồng môn đều chúc mừng, vui vẻ, tuổi nhỏ nàng có tình cảm ngu dại, chủ động đặt tên cho phi kiếm.

Vi sư huynh không thèm để ý chuyện này, cảm thấy hai chữ "Quy Mộng" tạm được, thế là từ đây thanh kiếm bản mệnh theo sư huynh vào sinh ra tử được gọi là Quy Mộng Kiếm.

Cũng chính vì chuyện này, Nghiêm Tư Thuần luôn cảm thấy sư huynh chưa hẳn đã vô tình với mình...

Hắn ta chỉ muốn theo đuổi tìm kiếm đại đạo hơn thôi, có lẽ hắn ta chưa từng hiểu rõ lòng mình, hoặc đơn giản là không hiểu phong tình... Nói tóm lại, thời gian tu sĩ lâu dài, nàng có rất rất nhiều thời gian chờ đợi...

Thế nhưng, ai ngờ qua thời gian dài như thế, sau khi cách thương hải tang điền cảnh còn người mất, sự chờ đợi dài dằng dặc, chỉ chờ được kiếm của đối phương...

Quy Mộng, Quy Mộng... Trở về, thật sự chỉ là một mộng hư ảo...

Cơn gió mạnh lạnh thấu xương, lá tùng rơi gấp như mưa rào, ngàn vạn dây xanh tung hoành ngoài song cửa sổ, tiếng xào xạc vô cùng quen thuộc trên nóc nhà, như nhiều năm trước cùng nhau trải qua những đêm mưa, lại như quay về quá khứ, những ngày đi một mình dưới cơn mưa như trút nước, không biết nơi nào truyền đến tiếng gió nghẹn ngào như khóc, mạch máu màu xanh nhạt làm nổi bật mu bàn tay trắng thuần, Nghiêm Tư Thuần nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm Quy Mộng Kiếm, ánh mắt hoảng hốt.

Ánh sáng phi kiếm vẫn còn tồn tại, linh tính chưa từng tan hết, chỉ là kiếm linh đã bị tử khí U Tố mộ ăn mòn nghiêm trọng, muốn đánh thức linh trí của nó, nhất định phải trải qua một đoạn thời gian dốc lòng nuôi luyện khá dài.

Thế nhưng, đây là kiếm của Vi sư huynh, dù như thế nào nàng nhất định phải khôi phục nó như lúc ban đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận