Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1847: Hợp Đạo hoàng triều

Tu sĩ Lưu Lam hoàng triều vừa gõ cửa vừa lạnh giọng nói: "Tiểu bối, đừng ngu xuẩn mất khôn!"

"Hoàng triều lấy tấm lòng phụ mẫu nuôi dưỡng thiên hạ, chúng sinh linh, đù chủng tộc mạnh yếu đều là con dân, địa vị ngang nhau."

"Chỉ hoàng triều ngồi ở trên cao, là cha, tổ, chỗ dựa vào duy nhất của các ngươi!"

"Dù là vùng đất xung quanh, cũng là vương thần"

"Bổn vương để ngươi ra, ngươi nhất định phải ra!"

"Chống lại bổn vương là chống lại phụ tổ chỗ dựa vào của ngươi, đây là tội đại nghịch bất đạo"

"Nên phạt!"

"Nên biếm!"

Giọng hắn ta như lôi đình, cuồn cuộn tràn ra như triều sóng, từng lớp rót vào trong căn phòng mà hắn ta đang gõ.

Bùi Lăng lặng yên không tiếng động ngang nhiên đi về phía tu sĩ Lưu Lam hoàng triều.

Khí tức của hắn thu liễm cực kỳ hoàn mỹ, không lộ ra chút nào, ngay cả tu sĩ Lưu Lam hoàng triều cũng không phát hiện điều gì.

"Hiện tại đi ra, nói cho bổn vương đại chiến chính ma như thế nào?"

"Tình hiện hiện tại của hoàng triều như thế nào?"

"Bổn vương sẽ lập tức thưởng một nửa bộ truyền thừa Đan Tổi"

"Đây là cơ hội duy nhất của ngươi!"

"Đừng có..."

Tu sĩ Lưu Lam hoàng triều còn chưa nói hết câu: "Bộp."

Đột nhiên, một bàn tay lạnh như băng đập vào trên vai hắn ta.

Giọng tu sĩ Lưu Lam hoàng triều im bặt dừng lại, toàn bộ hành lang lập tức trở nên yên tĩnh như chết.

Tu sĩ hoàng triều không quay đầu lại, lập tức dừng gõ cửa, từng bước một lùi về phòng của mình.

Bùi Lăng lập tức cảm thấy, dưới bàn tay truyền đến một luồng lực lượng hùng hậu, hắn không thể ngăn cản đối phương lui lại!

Phát hiện điểm ấy, Bùi Lăng mặt không đổi sắc, đây là pháp tắc nơi đây, chỉ cần đối phương không quay đầu lại, không đánh trả, hắn sẽ không làm gì được đối phương! Cũng như lúc trước có sự tồn tại gì đó, vỗ vai hắn từ sau lưng.

Nhưng ngoại trừ giảm bớt tốc độ lui lại của hắn, không thể tổn thương hắn chút nào.

Thế nhưng...

Bùi Lăng tâm niệm vừa động, lập tức vận chuyển [Thực Nhật bí lục] hóa thành dáng vẻ tu sĩ Lưu Lam hoàng triều.

Ngay sau đó, hai cánh cửa ra vào nguy nga chầm chậm hiện ra từ trên đỉnh đầu hắn, khí tức khủng bố lớn, tai họa lớn lặng yên tràn ra, trong cửa ra vào truyền ra từng cảm giác kinh khủng khiến người ta hoảng sợ run sợ, rùng mình.

Bùi Lăng trực tiếp quay đầu nhìn ra sau lưng, hành lang sau lưng hắn không có một ai, trống rỗng, tĩnh mịch lờ mờ, không có gì, nhưng ngay sau đó...

Theo tu sĩ Lưu Lam hoàng triều lùi vào phòng mình, trên cổ xuất hiện một tơ máu mảnh khảnh rất quỷ dị!

Tu sĩ hoàng triều lập tức dừng bước, nhanh chóng đưa tay đè lại đầu mình, không để đầu của mình rơi xuống từ trên cổ.

Cùng lúc đó, Bùi Lăng còn chưa kịp vui vẻ trên cần cổ đột ngột xuất hiện một tơ máu mảnh như sợi tóc giống tu sĩ Lưu Lam hoàng triều.

Bùi Lăng ngẩn ngơ, sau đó trong nháy mắt kịp phản ứng, cái giá phải trả của pháp tắc "đập vai chớ quay đầu" và "gõ cửa chớ đáp lại" không giống nhau!

Nghĩ tới đây, hắn lập tức hóa thành dáng vẻ ban đầu của mình, đang muốn thi triển nghịch chuyển chi pháp, khôi phục thương thế, nhưng đúng lúc này chỗ sâu trong cơ thể chợt trào ra một luồng dược lực tinh thuần hùng hậu. Luồng dược lực này tiêu hao một chút, miệng vết thương của hắn đã nhanh chóng khép lại, khôi phục như thường.

Bùi Lăng lập tức hiểu rõ, là được lực còn sót lại của Thiên Thương Lệ!

Hắn nhanh chóng quay đầu về, không nhìn sau lưng nữa.

Lúc này, từng tia từng sợi khói đen thuận tơ máu chảy ra trên cổ tu sĩ Lưu Lam hoàng triều.

Khói đen nhìn như mờ mịt lại cực kỳ cô đọng, sau khi xuất hiện nhanh chóng chui vào trong cơ thể Bùi Lăng.

Bùi Lăng lập tức cảm thấy khí tức của mình bắt đầu tăng trưởng, đây là mệnh cách của đối phương!

Hắn đồng thời cảm thấy dược lực Thiên Thương Lệ còn sót lại trong cơ thể mình bắt đầu tiêu hao. Tình huống mệnh cách phản phệ mấy lần trước không xảy ra.

Thiên Thương Lệ có thể loại trừ tất cả trạng thái tiêu cực trên người hắn!

Lúc này, tơ máu trên cổ tu sĩ Lưu Lam hoàng triều càng ngày càng to, cho dù đối phương đè chặt đầu của mình, mệnh cách vẫn cuốn tới như lũ quét, mãnh liệt tràn ra, tốc độ xói mòn càng lúc càng nhanh, khí tức của hắn ta cũng đang nhanh chóng suy yếu.

Đã xúc phạm pháp tắc, bước chân tu sĩ Lưu Lam hoàng triều lập tức khẽ động, xoay người lại, hắn ta mũi thẳng mồm vuông, mày kiếm mắt hổ, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Bùi Lăng. Tơ máu trên cổ hắn ta lại nhanh chóng mở rộng, cho dù hắn ta đã dùng tay giữ chặt đầu, đầu người vẫn lung lay sắp đổ, dường như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào!

"Quỳ xuống!"

Hai chữ vô cùng uy nghiêm đột nhiên thốt ra từ trong miệng tu sĩ Lưu Lam hoàng triều.

Lập tức, trong hư không sinh ra áp lực lớn lao. Dường như có ngọn núi trùng điệp đè xuống đầu Bùi Lăng.

Loại áp lực này không chỉ nhằm vào nhục thể, còn nhằm vào cả tâm thần.

Như có vô số tiếng kim thiết leng keng, phụ họa hét to trong tối tăm: "Quỳ xuống!"

"quỳ xuống! !"

"quỳ xuống! !!"

Tiếng sau càng có khí thế hung hăng hơn tiếng trước, gần như muốn trực tiếp rót vào trong đầu Bùi Lăng, đập nên đạo tâm.

Bùi Lăng lập tức sinh ra một loại ý niệm mãnh liệt muốn nằm rạp trên mặt đất, cúi đầu xưng thần.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn cũng không bị khống chế, thật sự bắt đầu cúi người.

Đây là pháp tắc mà tu sĩ Lưu Lam hoàng triều nắm giữt
Bạn cần đăng nhập để bình luận