Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2716: Năm tháng sử thi (5)

"Tuổi tác Du nhỉ còn nhỏ, lại sinh ra đã tôn quý, trải qua quá ít trận chiến, kinh nghiệm không đủ, gặp phải loại chủng tộc giết ra từ trong hèn mọn này, không thể dứt khoát lưu loát bắt hắn lại, cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

"Nếu ngươi cũng có thể tuỳ tiện đối phó tên nhân tộc kia, vậy vừa nãy bản cung sẽ không bàn bất kỳ điều kiện gì với hắn."

"Mà là trực tiếp ra tay!"

Nghe đến đó, Long Nữ "Yếu Du" lập tức khẽ giật mình.

Sau đó nàng lập tức hiểu ý của mẫu hậu... Nàng không phải đối thủ của tên phàm nhân kiat Ngoài ra, mẫu hậu cũng cho rằng, tên phàm nhân kia có năng lực làm "Yểu Nguyệt" muội muội bị thương lúc mẫu hậu ra tay!

Lúc này, Long hậu tiếp tục nói: "Tốt, các ngươi đều lui ra đi"

"Yểu Du" kịp phản ứng, hơi cắn môi, nói: "Vâng!"

Giao Nhân nữ tiên cụp mắt đáp: "Tuân mệnh!"

Hai người nhanh chóng rời đi.

Trong thủy tạ ở phương mặt biển này, chỉ còn lại Long hậu và "Yếu Nguyệt" tiểu công chúa ngây thơ vô tri.

Long hậu không có bất kỳ động tác gì nhưng trên mặt đất bừa bộn xung quanh lại như nghe được ý chỉ gì đó, nhao nhao tự phát bay lên, trở về vị trí ban đầu.

Mọi thứ vỡ vụn quay về hoàn chỉnh.

Như có một luồng lực lượng vô hình nhanh chóng tu sửa đồ vật tàn tạ.

Chẳng mấy chốc toàn bộ thủy tạ khôi phục như lúc ban đầu, dường như xưa nay chưa từng bị hư hỏng.

Long hậu nhìn về phía hải vực mênh mông bên ngoài lan can, sắc mặt vốn bình tĩnh không lay động hơi nghi ngờ.

Tên phàm nhân vừa rồi không phải sinh linh trong năm tháng này!

Vì sao đối phương có thể được Phù Sinh kỳ cục mời?

Hồng hoang.

Cát vàng vạn dặm, ngọn núi vắng lặng đứng vững.

Khe hở rạn nứt ngổn ngang lộn xôn trải rộng mặt đất, vùng quê trụi lủi không có bất kỳ sinh cơ gì.

Bỗng nhiên, huyết quang phun ra nuốt vào trên đường chân trời.

Ngay sau đó, một vòng huyết nguyệt ầm vang dâng lên!

Ánh trăng ửng đỏ như màu sắc bắn tung toé lúc cổ sinh linh bị cắt ra.

Trong ánh sáng đỏ hồng có vô số vật bầu dục sáng long lanh, mang vạn đạo tơ vàng như quả lớn bội thu, rủ xuống từng đống.

Huyết quang vấy xuống, mặt đất hoang vu lập tức xuất hiện vô số mầm lá, lấy tốc độ vô cùng mau lẹ, điên cuồng sinh trưởng, cất cao!

Cỏ cây đầy khắp núi đồi, tranh nhau chen lấn thôn phệ những vật bầu dục sáng long lanh trong ánh trăng, đủ loại linh thực duỗi ra dây leo mới toanh, vung về giữa không trung, cướp lấy rất nhiều tơ vàng.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, chồi non đã khỏe mạnh thành cự mộc che trời!

Cành lá đông đúc hơi ướt như bị vô số linh cơ tẩm bổ, linh khí hóa mưa, thuận theo lá nhọn lặng yên nhỏ xuống.

Trong rừng rậm, có tiếng suối nước lững lờ dần vang lên.

Suối nước róc rách hội tụ thành sông nhỏ, dòng sông lao nhanh tụ hợp vào sông rộng, ngàn vạn dòng sông trùng điệp chảy vào đại dương mênh mông.

Hơi nước tràn trề bay lên, bên cạnh ao nước trong núi dưới rừng, khói lam mờ mịt như tơ như mang, kiều diễm lưu luyến.

Thời gian dần trôi qua, tiếng sâu bọ nhúc nhích, côn trùng kêu vang, chim tước chiêm chiếp... Tiếng phi cầm tẩu thú vang lên từ các ngõ ngách.

Cùng lúc đó, từng bóng dáng hoặc vô cùng mau lẹ, hoặc khí tức bạo ngược, hoặc khổng lồ nguy nga, hoặc quỷ mị lơ lửng, nhanh chóng xuyên qua trong rừng cây rậm rạp.

Răng rắc!

Mùi máu tanh tràn trề tản khắp, có tiếng xương cốt bị răng nhọn cắn đứt truyền ra từ xa xa.

Lại có tiếng gió rít gào đột nhiên sinh diệt, theo sinh linh chém giết ngươi chết ta sống.

Bịch... Yêu tộc vừa đến bên cạnh bở nước, đang muốn uống nước trong dòng suối trong veo thấy đáy, đã bị móng vuốt nhô ra từ bùn cát dưới đây nước kéo vào trong nước, biến mất không còn tăm tích.

Từng tiếng động săn thức ăn liên tiếp vang lên cả vùng.

Phía trên biển rừng mênh mông, năm mũi tên đen nhánh hoàn toàn dung hợp với bóng đêm, bắn ra từ hư không, vạch phá màn đêm, rơi vào trên sườn núi mọc đầy cỏ.

Lúc mũi tên cắm nghiêng trên mặt đất, đột nhiên hóa thành năm bóng dáng nhân tộc.

Chính là Ngân Khương: "Thùy Vữ: "Tượng Tái": "Cô Miểu" và "Không Mông"

Vừa hiện thân, bốn người "Thùy Vũ" lập tức đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng kiểm tra hoàn cảnh quanh mình.

Đã thấy xung quanh có mọc cao đến eo, dưới sườn núi có vô số cự mộc che trời mà lên, nguy nga trong mây, che đậy tầm mắt bốn phương tám hướng.

Màn đêm nặng nề trên đỉnh đầu, huyết sắc hắt vẫy, một vòng huyết nguyệt yên tĩnh treo cao.

Trong ánh trăng có vô số vật hình bầu dục sáng long lanh, kéo theo vạn đạo tơ vàng như mưa to trút nước, rơi xuống.

Nơi nó đi qua cô cây sinh trưởng tốt, sinh cơ tràn trề.

Ngay lúc này, Ngân Khương đột nhiên mở miệng: "Không nên nhìn mặt trăng!"

Nghe vậy, bốn người "Thùy Vũ" lập tức cúi đầu: "Không Mông" vô thức hỏi: "Tiền bối, mặt trăng có vấn đề gì?"

Ngân Khương từ tốn nói: "Kia là nhiệm vụ sau khi trảm Kiến Mộc."

"Hiện tại, nghe ta là được!"

"Tượng Tái" khẽ gật đầu, sau đó nói: "Tối hôm qua, hình như không có trăng?"

Ngân Khương nói: "Tối hôm qua cũng có, chỉ có điều bị che khuất...

Nói đến đây, nàng xác nhận xung quanh không có vấn đề, chợt nhân tiện nói: "Con đường này tạm thời an toàn, nhanh chóng đi đường!"

Tiếng nói chưa rơi xuống, Ngân Khương đã hóa thành một bóng đen nhanh chóng chạy tới một phương hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận