Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1768: Ai làm phiền bản tiên?

Ngay sau đó, lại có hai bàn tay khoác lên vai Nguyễn Tịch Lộ và Tiểu Đan.

"Aaalt Theo một tiếng kêu sợ hãi đến cực điểm, chủ tớ hai người trực tiếp ngất đi...

Tiếng thét chói tai im bặt, trong miếu thờ lập tức an tĩnh lại.

Hương hỏa trong đỉnh bốn chân lượn lờ dâng lên, sương mù tản ra, bóng dáng Bùi Lăng chậm rãi hiện ra.

Khí tức của hắn đã từ Trúc Cơ trung kỳ đi vào Trúc Cơ hậu kỳ!

Đêm nay thu hoạch không tệ!

Lệ sư tỷ và Yến Minh Họa bày ra rất nhiều mê trận ở Nhạn Hồi cốc, một đêm này đã đưa mấy nhóm người tới.

Đặc biệt là nữ tử trẻ tuổi quần áo không chỉnh tề lại khó nén thiên sinh lệ chất trước mắt, sự sợ hãi do nàng cung cấp còn nhiều hơn tất cả những người khác cộng lại.

Bùi Lăng có thể nhanh đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ như vậy, có thể nói không thể bỏ qua công lao của nàng.

"Lần trước, tình huống của Lâm Phong kia cũng gần như vậy...

"Lần này, hình như còn là một vị Quý Phi...

"Hai lần đều trùng hợp như vậy, cứ như chủ động đưa tới cửa:

"Kỳ thủ... Không chỉ là tranh đạo sao?"

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng nghiêm túc suy nghĩ một lượt, đột nhiên đưa tay ra một cái, bắn ra một sợi chân nguyên huyết sắc nhanh chóng chui vào mi tâm Quý Phi.

Bóng dáng của hắn nhạt đi một cách quỷ dị, trong giây lát biến mất không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó, Nguyễn Tịch Lộ chậm rãi tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra, đầu tiên sắc mặt mờ mịt, sau đó lập tức xoay người ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh. Thấy thị nữ Tiểu Đan còn đang hôn mê, mình vẫn ở trong miếu thờ vô cùng kinh khủng này, Nguyễn Tịch Lộ không do dự chút nào, lập tức muốn cất bước rời đi.

Nhưng ngay lúc này, một luồng khí tức âm u lạnh lẽo sâm nhiên đột nhiên giáng lâm!

Trên mặt Nguyễn Tịch Lộ không kịp hiện ra vẻ hoảng sợ, đã như sâu bọ bị phong tồn trong hổ phách, cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy chút nào.

Một giọng nói bạo ngược, hùng vĩ như ẩn chứa ý chí không thể kháng cự đột nhiên vang lên bên tai nàng: "Ai làm phiền bản tiên?"

Trong chớp mắt giọng nói này vang lên, Nguyễn Tịch Lộ lập tức thấy cảm giác đáng sợ ngưng kết, trong lòng hơi thả lỏng.

Trong lòng nàng hoảng sợ, lập tức quỷ rạp xuống đất không dám hành động, vẻ mặt sợ hãi nói: "Bản cung... Không, tín nữ Nguyễn Tịch Lộ, không, không biết tôn giá ở đây, có chỗ mạo phạm, kính xin tha thứt"

Giọng nói kia lạnh lẽo nói: "Làm phiền bản tiên, ngươi có cầu xin gì?"

Cầu xin gì?

Nguyễn Tịch Lộ đang muốn tiếp tục nhận lỗi, nghe vậy ngẩn người, nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức nhân tiện nói: "Bẩm báo đại tiên, chuyến này tín nữ vì tiến về Mộ Nham thành, bây giờ lạc đường nơi hoang dã, cầu xin đại tiên khai ân, đưa tín nữ rời khỏi nơi đây!"

"Sau khi trở về, xây dựng một tòa miếu thờ cho bản tiên" Giọng nói kia không hề do dự, bình thản nói ra điều kiện của mình.

Nguyễn Tịch Lộ liên thanh đáp: "Vâng! Vâng! Sau khi tín nữ trở về, nhất định xây miếu nặn tượng cho đại tiên, ngày đêm cung phụng..."

Còn chưa nói hết câu, đột nhiên một cơn gió lớn thổi qua miếu thờ, gió lớn cuốn Nguyễn Tịch Lộ và Tiểu Đan lên, lao ra ngoài.

Trong lúc trời đất quay cuồng, Nguyễn Tịch Lộ đột nhiên nhớ ra, vội vàng hỏi: "Xin hỏi tôn, tôn hiệu của đại tiên?"

"Yểm!"

Giọng nói kia hùng vĩ, âm u lạnh lẽo như ẩn chứa ý chí không thể ngăn cản, xuyên qua cơn gió mạnh lồng lộng, như thực chất in dấu vào đầu óc nàng.

Trước mắt Nguyễn Tịch Lộ như thấy một bóng dáng vô cùng vĩ ngạn, thân hình hắn cao lớn, huyền bào phần phật, hai tay thả lỏng sau lưng, đón gió mà đứng, tóc dài rối tung, trên khuôn mặt mang theo một tấm mặt nạ không có ngũ quan, bóng loáng như gương, quanh thân có huyết sát chỉ khí quanh quẩn, trông cao ngạo, lạnh băng, tuấn tú, quỷ dị, thần bí... Cường đại!

Quý Phi khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, đây là tôn tượng của đại tiên "Yểm'"!

Không kịp suy nghĩ nhiều, cảnh tượng trước mắt nhanh như điện chớp, kỳ quái, gió mạnh thổi đến khiến nàng không nhịn được nhắm chặt hai mắt, căn bản không thể mở mắt.

Lúc lấy lại tinh thần, Nguyễn Tịch Lộ phát hiện mình và thị nữ đã về bên trong kiệu mềm, Tiểu Đan ngã oặt ở bên, khí tức xung quanh bình thản thư giãn, không âm trầm đáng sợ giống trước đó.

To gan vén màn kiệu lên, đã thấy Bàng Sùng Đăng và bốn tên cấm vệ đều hôn mê bên cạnh kiệu.

Phía trước không xa là một tòa thành lâu nguy nga đứng sừng sững.

Phía trên cửa thành, bảng hiệu trải rộng gian nan vất vả khắc ba chữ to: "Mộ Nham thành"

Đây là nơi mà nàng muốn đi trong chuyến này!

Ngón tay Nguyễn Tịch Lộ nắm lấy màn kiệu khẽ run lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn qua tòa thành trì này, sau một hồi lâu vẻ sợ hãi, bối rối, lo lắng trong mắt tan thành mây khói, tất cả cảm xúc phức tạp hóa thành sự vui mừng như nhặt được chí bảo!

Đại tiên!

Một vị đại tiên chân chính!

Loại thủ đoạn này chưa từng nghe thấy, thân diệu vô biên, tất nhiên là tiên pháp!

Thân là Quý Phi, lúc trước Nguyễn Tịch Lộ cũng từng bái lạy rất nhiều đại tiên nổi tiếng ở bên ngoài, thậm chí có một vài người còn được hoàng gia cung phụng, nhưng chưa từng có vị đại tiên nào có thể linh nghiệm như thế!

Không!

Nói đúng ra, nàng chưa từng gặp đại tiên có thể hiển linh như thết
Bạn cần đăng nhập để bình luận