Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2307: Hai môn tiên thuật

Tư Hồng Khuynh Yến nghe vậy lập tức giận tím mặt, dám để Tông Chủ một tông như nàng giấu phu quân, vụng trộm tới để đối phương tìm niềm vui... Nghiệt súc này thật sự coi trời bằng vungl Nhưng hiện tại nàng phải đóng vai sủng cơ của đối phương, hầu hạ nghiệt súc này cũng là chuyện không có cách nào khác...

Nghĩ tới đây, Tư Hồng Khuynh Yến nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bản cung... Bản cung biết..."

Nàng vừa nói như vậy vừa cởi vạt áo ra, đã thấy phía dưới áo bào xám trống rỗng, chỉ có trong sáng như nguyệt, oánh nhuận sáng ngời.

Bùi Lăng lập tức mừng rỡ nhưng cân nhắc đến chính sự, lúc này hắn lấy ra một khung pháp chu phổ thông lớn cỡ bàn tay thôi động.

"khụ khụ! Vào pháp chu trước..."

Cát vàng mênh mông, cồn cát chập trùng, từng tòa thạch tháp trầm mặc đứng sừng sững, tiếng chuông đồng du dương như truyền đến từ viễn cổ.

Vòm trời xanh ngọc dừng ở đây, phía trước là bóng tối đậm đặc như thực chất.

Ban ngày cùng ban đêm phân biệt rõ ràng.

Một khung pháp chu kiểu dáng cực kỳ thường gặp độn không mà tới.

Chiếc pháp chu này dù tốc độ bay hay bề ngoài đều không đáng chú ý, là loại có thể mua được ở bất kỳ một tòa phường thị nào.

Chỉ có điều, tuyến đường phi độn của nó lại cực kỳ chuẩn xác đi vào giữa khe hở giám thị của thạch tháp.

Pháp chu bay đến chỗ cách Vĩnh Dạ hoang mạc không xa, một luồng thần niệm cường đại vô song lập tức đảo qua toàn bộ phương thiên địa này.

Sau khi không phát hiện nơi đây có giấu bất kỳ kẻ nhìn lén gì, pháp chu không dừng lại chút nào trực tiếp chui vào trong Vĩnh Dạ.

Bóng tối sền sệt hơi rung động, chợt không còn chút tiếng động nào nữa.

Cứ như đầm lầy đã thôn phệ không biết bao nhiêu sinh linh, nhanh chóng quay về vắng lặng.

Bóng tối như là hồng thủy xâm nhập tới từ bốn phương tám hướng.

Cành lá rậm rạp, ẩn giấu trong bóng tối, mang theo hơi nước dày đặc đập vào mặt, như là tấm lưới che ngợp bầu trời muốn một phát bắt được pháp chu.

Thị lực tu sĩ Hợp Đạo kỳ đảo qua cũng chỉ có thể nhận ra cỏ cây ở khoảng cách gần, trắng bệch, đỏ hồng như xương trắng lộ ra nơi hoang vu, lại như vết máu lưu động.

Đôi bên quấn giao nhanh chóng trải rộng toàn bộ pháp chu.

Cỏ cây mềm mại ở chỗ sâu, tiếng xột xoạt nối liền không dứt như thủy triều chen chúc đến.

Cùng lúc đó, pháp chu phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi tiếp nhận, lại bắt đầu bị Vĩnh Dạ nhanh chóng ăn mòn.

Giống với tình huống lần trước Kê Trường Phù đến đây, không bao lâu sau nó không bị khống chế mới ngã xuống đất đã không thể tiếp tục tiến lên.

Dường như cảm nhận được kẻ ngoại lai tươi mới, tiếng động xung quanh vang lên một hồi lâu, vô số ánh mắt quăng tới từ trong bóng tối, lít nha lít nhít tập trung vào pháp chu.

Trong pháp chu bày biện chu đơn giản, trận pháp phòng hộ tiện tay bày ra, phù văn bốc lên, đang toàn lực đối phó chống cự Vĩnh Dạ.

Trong trận pháp tiếng động kiều diễm liên tiếp, khiến cả pháp chu chập chờn như đang chạy trên mặt nước rung chuyển.

Một hồi lâu sau, pháp chu chập chờn tính cả những tiếng động khác mới dần dừng lại.

Bùi Lăng mặc quần áo tử tế, nhanh chân đi ra từ trong trận pháp, trong khuỷu tay hắn ôm Tư Hồng Khuynh Yến, cả người nàng vô lực tựa vào vai Bùi Lăng, đã đổi một bộ váy sam đỏ vải thun hồng, lộ vai cổ áo càng làm nổi bật làn da sáng trắng hơn tuyết, tà váy xẻ cao, lúc đi lại thanh ngọc như ẩn như hiện, nhìn lại phong tình vạn chủng, vô cùng quyến rũ.

Lúc này, Bùi Lăng truyền âm nói: "Đến nơi rồi."

"Tiếp theo, tất cả nghe theo bản Thánh Tử... Bản tiên mà làm!"

Hai mắt Tư Hồng Khuynh Yến mê ly, hai gò má ửng đỏ như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong trận đấu pháp vừa rồi, nghe được giọng Bùi Lăng, lúc này mềm mại mị hoặc nói: "Vâng... Chủ nhân..."

Bùi Lăng hài lòng nhẹ gật đầu bước ra một bước, trong nháy mắt rời khỏi pháp chu, bước vào chỗ sâu trong Vĩnh Dạ hoang mạc...

Chỉ chốc lát, hắn dẫn Tư Hồng Khuynh Yến đi đến trước mặt một vòng xoáy màu đen to lớn.

Phía dưới vòng xoáy lưu sa cuồn cuộn như sông rộng trải qua.

Đứng cách lưu sa nhìn qua cửa vào mộng cảnh trước mặt, Bùi Lăng lập tức nói: "Ngươi lấy một tôn hiệu cho mình đi"

Lúc này Tư Hồng Khuynh Yến đã tỉnh táo lại, sắc mặt nàng khôi phục vẻ cao ngạo bình thường, lạnh lùng trả lời: "Bản cung đã từng tiến vào Vĩnh Dạ hoang mạc, có tôn hiệu của mình!"

"Tôn hiệu của bản cung là Khuynh!"

Bùi Lăng gật đầu: "Được"

Nói xong, hắn không do dự nữa, lập tức mang theo Tư Hồng Khuynh Yến hóa thành một đạo huyền quang, chui vào trong vòng xoáy.

Mộng cảnh.

Trời sao.

Tráng lệ như ngân, thanh lãnh trống vắng, gieo rắc toàn bộ không gian mênh mông.

Bóng dáng Bùi Lăng và Tư Hồng Khuynh Yến lặng yên xuất hiện, khí tức hai người lập tức tăng vọt, trong chớp mắt đạt đến trình độ vô cùng khủng bố.

Dường như hái trăng bắt sao chỉ trong một ý nghĩ!

Cùng lúc đó, vô số lời cầu xin mang theo ý nguyện cuồn cuộn dày đặc tranh nhau chen lấn tràn vào trong tai hai người.

Chỉ có điều, dù là Bùi Lăng hay Tư Hồng Khuynh Yến đều không hề để ý tới.

Chẳng mấy chốc, một bóng người hoa phục xuất hiện ở trước người hai người.

Hồng y váy phấn, ngọc biếc quấn quanh, dáng vẻ đoan trang trang nhã, chính là Trang Thục công chúa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận