Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1704: Từ sinh ngộ tử (1)

Uy áp trong điện thờ lập tức trở nên nặng nề, khiến người hiến tế đều cảm thấy tim đập thình thịch, không thở nổi.

Cùng lúc đó, âm khí trong từ đường đột nhiên sôi trào mãnh liệt, nhiệt độ chợt giảm xuống.

Cảm nhận được thay đổi xung quanh, Tiêu Thọ hoảng sợ, tế đàn đã xuất hiện, Vô Diện đại tiên đang chờ đợi tế phẩm của mình!

Hắn ta không rảnh suy nghĩ nhiều, vội vàng lấy ra chủy thủ. Hiện tại thứ mà hắn ta có thể hiến tế đã còn thừa không nhiều. Nhưng tế đàn đã dâng lên, không thể sơ suất với Vô Diện đại tiên. Mặc kệ cầu cái gì, bây giờ nhất định phải dâng lên tế phẩm!

Nghĩ tới đây, Tiêu Thọ dùng chủy thủ nhắm thẳng vào thân thể mình, thật nhanh cắt xuống một miếng thịt lớn máu me đầm đìa, sau đó ném về phía tế đàn.

"A!"

Tiêu Thọ cụt một tay cầm chủy thủ không ngừng run rẩy, cái trán lộ ra gân xanh, toàn bộ thể xác co quắp dữ dội, phát ra tiếng kêu thảm khó mà chịu được.

Nhưng hắn ta nhanh chóng cố nén cơn đau dữ dội, bắt đầu mặc niệm lời cầu xin: Vô Diện đại tiên, pháp lực vô biên. Phù hộ...

Tiêu thị ta... Phúc tộ... Phúc tộ kéo dài...

"Cầu... Câu xin đại tiên... Triệu con bất hiếu... Tranh Nhi..."

"Triệu Tranh Nhi đến đây... Hiến tế..."

"Có chỗ sơ suất với đại tiên... Kính xin đại tiên rộng lòng tha thứ..."

"Ngày khác tín nam chắc chắn bổ sung đủ tế phẩm cho đại tiên..."

"Cầu nguyện đại tiên khai ân..."

Tiêu Mông và Tiêu Hương Nga mờ mịt đợi nguyên tại chỗ.

Lần này bọn họ không chuẩn bị tế phẩm, trong chốc lát không biết nên hiến tế cái gì.

Lúc này, máu đen tràn lan trên tế đàn, miếng thịt bắt đầu lặn xuống bên trong tế đàn.

Có lẽ vì lần này tế phẩm quá ít, tế phẩm nhanh chóng bị thôn phệ sạch sẽ.

Hương hỏa cung phụng còn đang chậm rãi thiêu đốt, tế đàn lại đã trực tiếp tiêu tán.

Từng viên rèm châu óng ánh trơn bóng im hơi lặng tiếng đóng lại.

Trong chớp mắt điện thờ biến mất, luồng uy áp cường đại kinh khủng kia, cùng khí tức làm người hiến tế hoảng sợ mất hồn, không ngăn được sự run rẩy, lập tức bị ngăn cách hoàn toàn.

Ba người Tiêu gia đều khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó...

Sắc mặt Tiêu Mông và Tiêu Hương Nga bắt đầu giãy giụa, bắt đầu vặn vẹo...

Sau rèm châu.

Bùi Lăng vẫn duy trì hình tượng Vô Diện đại tiên, ngồi xếp bằng ở điện thờ.

Trong cơ thể hắn, chú lực mãnh liệt tràn đến càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, chẳng mấy chốc đã vượt xa cực hạn có khả năng gánh chịu trong thân thể của hắn.

Chú lực như vô cùng vô tận, còn đang liên tục không ngừng rót vào thể xác của hắn. Thậm chí, ngoại trừ chú lực, còn có hận ý tỉnh thuần hùng hậu, oán giận thuần túy cường đại, mệnh cách khó mà tính toán và lực lượng pháp tắc trùng điệp...

Oanh! !!

Ngay sau đó, Bùi Lăng ngụy trang tượng thần ầm vang nổ tung, trong nháy mắt nổ thành một mảnh bột mịn bay lả tả.

Bóng tối.

Không phân biệt rõ trên dưới trái phải, không cảm giác được thời gian trôi qua.

Bùi Lăng cảm thấy mình đã mất đi tất cả lực lượng, ở trong một mảnh hư vô trống rỗng cái gì cũng không có, không ngừng rơi xuống, lại xuống rơi...

Từng ký ức như thoáng qua, đang bay lượn trước mắt hắn...

Khổ tu mười tám năm, cuối cùng kích hoạt hệ thống, lại liên tục gặp biến cố, ác chiến Ngô Đình Hi, một đường nguy cơ sinh tử, may mắn thắng được; vừa vào Trọng Minh tông, trong đêm chém ba đồng môn, lúc chạy trốn giữ mạng lại vào ổ sói; một nhóm người đến Loa Sơn thành, nhiều lần sinh tử, khó khăn lắm mới thở được một chút, lại nhân duyên trùng hợp bước vào nơi nguy hiểm như Hàn thị sơn trang, từ đó mở ra nguồn gốc với truyền thừa của "Chú".

Về sau, Thi Đấu Ngoại Môn, ba trận chiến ba thắng ở Hòe Âm phong, nổi tiếng Nhược Tú phong, cuối cùng một trận chiến thành danh ở Kính Trung Thiên, từ đây tiến vào ánh mắt đám cấp cao Trọng Minh tông...

Sau đó nữa, lấy Luyện Khí nghịch phạt Trúc Cơ, lại đến diệt Chú Quỷ, Thiên Đạo Trúc Cơ. Lúc đó Lộc Tuyền thành bị hủy diệt, quê cha đất tổ không còn, cố nhân suy tàn, từ đây xa nhau phàm trần, toàn tâm toàn ý truy tìm đại đạo.

Lại du lịch hoàng triều, sau khi trải qua rất nhiều trắc trở, vào "Tiểu Tự Tại Thiên" Kết Đan.

Thiên Ngoại đảo lại chiến thắng tranh đạo, đạt được truyền thừa của "Chú", một lần nữa đặt vững chắc tiền đồ đạo cơ.

Vốn tưởng từ nay con đường Thánh Tử bằng phẳng.

Nhưng thế sự khó đoán, đêm trước đại điển luyện nhầm Tông Chủ phu nhân làm lô đỉnh, không thể không vội vàng rời tông, phiêu bạt thiên hạ.

Lê dân Mạc thành đau khổ, trường tư thục Khê Ngọ quỷ quyệt, Vĩnh Dạ hoang mạc điên cuồng, sự bình tĩnh ngắn ngủi và kinh biến ở Độ Ách uyên... Còn có sự khó khăn trong trận ác chiến hóa thân Tô Ly Kinh...

Khuôn mặt sư tỷ Lệ Liệp Nguyệt và Thiên Cơ Yến Minh Họa đột nhiên hiện ra, ý thức của Bùi Lăng đã dần bắt đầu mơ hồ, chỉ mơ hồ nhớ kỹ mình từng nói: "Chờ ta trở lại."

Nhưng chẳng mấy chốc dù là Lệ Liệp Nguyệt hay Yến Minh Họa, đều nhanh chóng nhạt đi.

Bóng tối như thủy triều chôn vùi tất cả.

Thể xác, tu vi, ý thức, ký ức...

Bùi Lăng như là bị lau đi, nhạt đi từng chút một, cuối cùng hóa thành một cái bóng nhàn nhạt, dường như ngay sau đó sẽ tan thành mây khói.

Nhưng lúc này, từ đầu đến cuối có một chút tâm khí vô cùng cứng cỏi chống đỡ hắn không hoàn toàn biến mất trong phương hư vô này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận