Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1361: Ngô thánh thủ (2)

Dù là năm tông chính đạo, phần lớn đệ tử Hàn Ảm Kiếm tông đều có tính tình ngay thẳng cao ngạo, cũng hơi rộng rãi với hắn ta.

Lúc này, khóe miệng Ngô Tầm An mỉm cười, giọng nói ôn hòa trò chuyện với rất nhiều phàm nhân: "Trương phu nhân đừng đa lễ, lúc lệnh lang còn trong bụng mẹ đã dùng nhầm dược vật, thân thể hơi yếu một ít, nhưng điều dưỡng ba năm năm sẽ trở nên khỏe mạnh"

"Từ gia tiểu nương tử xin đứng lên! Xin đứng lên! Tôn phu chỉ vô tình bị phong hàn, bớt nóng là được..."

"Vị lão trượng này không được, không được... Xin nhanh đứng lên..."

Hắn ta bận rộn chào hỏi một lượt, kiếm cớ quay trở về hậu viện y ư.

Hậu viện không giống với phía trước, lạnh tanh không có một bóng người, một hòn non bộ đứng sừng sững bên hồ, trên núi có xây đình nghỉ mát. Từ vị trí đình nghỉ mát, có thể quan sát toàn bộ tiền đình.

Ngô Tầm An tiện tay bấm một quyết ẩn thân đi vào đình nghỉ mát, nhìn qua phàm nhân ra vào được mấy đệ tử mà mình tùy ý thu nhận dẫn đạo chạy chữa hỏi bệnh, ánh mắt lấp lóe.

Tư chất hắn ta không tốt, mặc dù đạt được cơ hội nhập đạo, nội tình cũng không đủ.

Hao tổn tâm cơ, vốn cũng chỉ có thể dừng bước ở Kết Đan.

Nhưng nhiều năm trước đạt được một cọc cơ duyên ma đạo, hiện tại tỉ mỉ chuẩn bị mấy chục năm, mượn nhờ tiện lợi của Hạnh Lâm cao thủ, lấy danh nghĩa chữa bệnh để được dẫn dung nhập trong cơ thể phàm nhân toàn thành...

Bước kế tiếp, chỉ cần huyết tế toàn thành, lấy huyết nhục, hồn phách toàn bộ sinh linh trong thành này thúc đẩy sinh trưởng đại dược ma đạo, có thể giúp mình phá vỡ trọng quan, tiến vào Nguyên Anh!

Mặc dù những năm gần đây, vì để tránh gây ra sự nghi ngờ của Hàn Ảm Kiếm tông, thậm chí hắn ta còn lấy vợ sinh con ở Tiểu Mông thành, bày ra dáng về muốn ở chỗ này nghỉ ngơi lấy lại sức, vì vậy qua lại tốt với toàn thành để tích đức tích lũy nhân mạch cho tử tôn.

Nhưng vì đạo đồ, lần hiến tế này cũng không thể bỏ qua cho thê nhỉ!

Đương nhiên, ma đạo chỉ pháp tiến cảnh nhanh chóng, tuỳ tiện phá quan thường mang theo nguy hiểm cực lớn.

huống chi căn cơ hắn ta có hạn, vì vậy nhiều nhất hành động lần này chỉ có thể ngưng tụ ra Phàm Anh, vô vọng với Tiên Anh.

Nhưng đối với Ngô Tầm An mà nói, đã đủ rồi!

Thậm chí nếu không có cọc cơ duyên này, hắn còn không thể Ngưng Anh.

"Đại sự sắp thành, ngàn vạn lần không thể vì cái trước mắt!"

"Mặc dù thành chủ là đệ tử Hàn Ẩm Kiếm tông, lại chỉ là truyền nhân ngoại môn, hơn nữa nhiều năm trước bị thương, tu vi chỉ Trúc Cơ không đủ đáng sợ. Ngược lại mấy ngày nay có mấy vị kiếm tu đồng môn kia đi ngang qua thăm hỏi... Nhất định phải chờ sau khi bọn họ đều rời đi, lại ra tay cũng không muộn..."

"Nếu tạm thời bọn họ không đi, bản tọa sẽ tiếp tục chờ."

"Mấy chục năm cũng chờ được, không quan tâm chút thời gian cuối cùng này"

Nghĩ tới đây, đã thấy một nam tử huyền bào tuổi trẻ theo dòng người, chậm rãi đi vào y lư.

Ngô Tầm An chỉ tùy ý nhìn lướt qua đối phương một chút, cũng không để ở trong lòng.

Người đến không hề tìm đệ tử của hắn ta cầu y hỏi thuốc, mà chỉ yên tĩnh đứng ở trong đình, cũng không có bất kỳ động tác gì.

Ngô Tâm An chú ý tới, trong lòng thấy hơi kỳ quái nhưng nghĩ lại, dù sao cuối cùng sinh linh toàn thành này đều là tế phẩm của mình, cũng lười hỏi đến.

Nam tử huyền bào kia đứng hồi lâu, sau khi một phàm nhân đã từng được Ngô Tầm An cứu mệnh đi vào, ánh mắt nhìn lướt qua đột nhiên tiến lên, nước mắt nước mũi dúi tiền bạc, thịt chim vào trong tay hắn, luôn miệng nói cảm tạ.

Nam tử huyền bào yên tâm thoải mái nhận lấy, dường như đây vốn là thứ mà hắn nên nhận.

Thấy cảnh này, Ngô Tầm An nhướn mày, mặc dù hắn ta không để ý tiền bạc trong thế tục, nhưng đây là y lư của hắn ta!

Hơn nữa, phàm nhân kia đã khỏi hẳn, mang bao lớn bao nhỏ đến đây, chắc chắn là muốn cảm tạ hắn ta, nam tử huyền bào này không nhận được sự đồng ý của hắn ta, tự mình nhận lấy sự biết ơn và tạ lễ của phàm nhân, thật sự có chủ tâm quấy rối!

Nghĩ tới đây, Ngô Tầm An lập tức đi xuống hòn non bộ, sau khi cởi bỏ ẩn thân quyết lại vội vàng đến tiền đình, thấy nam tử huyền bào kia còn ở trong đình chưa đi, đang muốn tiến lên quát tháo đối phương trước mặt mọi người nhưng vừa mở miệng ra, chợt quên cái gì đó... Hắn ta nhướn mày, trực giác cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như cũng không có chỗ nào không đúng...

Thế là, Ngô Tầm An tiếp tục đứng ở bên cạnh, nhìn người đến người đi.

Lúc này, lại có một người đi đường mang theo đủ loại tạ lễ tiến đến, đi thẳng đến nam tử huyền bào kia: "Con út, nhanh, nhanh dập đâu..."

Ngô Tầm An nghe vậy lập tức giận tím mặt!

Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta cùng giống vừa rồi, không hiểu sao khôi phục lại bình tĩnh, dường như không có việc gì xảy ra.

Sau đó, người cảm tạ, xin thuốc, hỏi bệnh nam tử huyền bào kia...

Càng ngày càng nhiều, thậm chí cuối cùng mấy đệ tử của Ngô Tầm An cũng đi tới, rất cung kính hành lễ vấn an, thỉnh giáo các chứng bệnh khó.

Cuối cùng, tất cả mọi người không để mắt đến Ngô Tầm An, vây chặt nam tử huyền bào đến không lọt một giọt nước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận