Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1480: Còn thiếu một người (2)

La Đô nói: "Vậy chúng ta chờ ở chỗ này mười ngày."

"Nếu 'Yểm' tiên kia vẫn chưa xuất hiện, chúng ta lại đi tìm manh mối khác"

Những người khác đều gật đầu, đại yêu Thanh Yếu cũng đồng ý.

Thế là, bọn họ thu lại khí tức, trực tiếp đi vào trong chiếu ngục.

Độ Ách uyên.

Lòng đất.

Trong Chân Không Hóa Linh đại trận, bóng tối đậm đặc.

Mạc Lễ Lan ngồi xếp bằng chính giữa trận pháp, hai mắt nhắm nghiền, không nói một lời.

Lúc này, Bùi Lăng đã ngồi sát bên cạnh Mạc Lễ Lan, cả người đều sắp dính vào thân thể của đối phương.

ầm ầm!

Đột nhiên, một tiếng vang kinh thiên động địa xuyên qua [Minh Thiên Chỉ Vụ], xuyên qua từng tầng lòng đất cách trở, phòng hộ Chân Không Hóa Linh đại trận như tiếng diệt thế nổ tung bên tai hai người!

Cùng lúc đó, mặt đất đột nhiên rung động dữ dội, phù văn Chân Không Hóa Linh đại trận lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, trên đỉnh đầu có cát đá rì rào rơi xuống, dường như toàn bộ Độ Ách uyên đều đang sụp đổ.

Bùi Lăng thay đổi sắc mặt, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của hắn cực kỳ nhanh chóng, lập tức ôm lấy Mạc Lễ Lan.

Hàng lông mày kẻ đen của Mạc Lễ Lan lập tức cau lại, chỉ có điều hình như bây giờ nàng đang thao túng cái gì đó, cả người không nhúc nhích.

Ngoại trừ sắc mặt cực kỳ khó chịu, lại không có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Lúc này, thấy động tĩnh dần biến mất, cuối cùng không có việc gì xảy ra, Bùi Lăng thầm thở phào một hơi, lúc này xúc động nói: "Mạc tiên hữu không cần lo lắng, có ta bảo vệ, nhất định sẽ không để ngươi xảy ra chuyện!"

Mạc Lễ Lan hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời cái gì.

Bùi Lăng cũng không quan tâm, cảnh giác đánh giá xung quanh, mặc dù từ vừa rồi đến bây giờ vẫn bình an vô sự, nhưng cẩn thận một chút cũng không phải sai lầm lớn, vì vậy cánh tay ôm lấy Mạc Lễ Lan vẫn chưa buông ra.

Một hồi lâu sau, Mạc Lễ Lan đột nhiên mở hai mắt ra, chỉ một thoáng quanh người đã bộc phát ra một luồng khí kình cường đại, trong nháy mắt đánh văng Bùi Lăng ra.

Bùi Lăng lui lại mấy bước, lập tức đứng vững, sau đó làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh hỏi: "Làm xong việc rồi?"

Mạc Lễ Lan lạnh lùng nhìn Bùi Lăng, nói: "Còn thiếu một người cuối cùng, ta muốn đi qua giải quyết một chút."

Nói xong, nàng lập tức chui ra khỏi mặt đất.

Bùi Lăng không hề do dự, lúc này thi triển [Ngũ Quỷ Thiên La Độn] theo sát phía sau.

Trong nháy mắt, hai người trở về trên mặt đất, trong tầm mắt là một vùng tăm tối, trong cảm giác địa hình xung quanh đã sớm thay đổi, toàn bộ Độ Ách uyên đã bị [Minh Thiên Chi Vụ] bao phủ.

Tiếng nỉ non như xì xào bàn tán, như bóng với hình vờn quanh bên tai, trong bóng tối vang lên vô số tiếng xột xoạt, như có thứ gì đó theo sát ở bên, nhìn chằm chằm.

Loại cảm giác này không hề khác ở Vĩnh Dạ hoang.

Bùi Lăng lập tức triển khai thần niệm, dò xét tình huống xung quanh, [Minh Thiên Chi Vụ] có thể ngăn cách thần niệm nhưng đây là [Minh Thiên Chỉ Vụ] do hóa thân của hắn thi triển, không có chút hiệu quả nào với hắn.

Chẳng mấy chốc, hắn đã phát hiện toàn bộ khu chữ "Hoàng" đã không có một ai, lại không tìm được bất kỳ một tu sĩ nào.

Vẻ mặt Bùi Lăng nghiêm túc, lập tức theo sát Mạc Lễ Lan hơn.

Hai người nhanh chóng tới khu chữ "Huyền", mục tiêu của Mạc Lễ Lan rất rõ ràng, chẳng mấy chốc nàng đứng bên cạnh một cái hố sâu trước đó chưa từng thấy.

Bùi Lăng đi theo dừng lại, theo ánh mắt của đối phương quan sát xuống dưới, chỉ thấy Văn Nhân Linh Sắt đứng sừng sững ở đáy hố, quanh người tràn ngập mùi máu tanh, vết thương lít nha lít nhít, không biết đã bị thương bao nhiêu, đất dưới chân đã bị vết máu thấm ướt một phần.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch không có chút hồng hào nào, dường như đã sớm mất đi ý thức, dù là như thế, trong tay vẫn nắm một lá cờ nền máu chữ đen.

Xung quanh một người một cờ có cát sỏi nham thạch lặp đi lặp lại nứt nẻ, ngưng kết, trải rộng dấu vết đủ loại thuật pháp thần thông. Toàn bộ địa hình vô cùng kỳ quái, khác hẳn trong trí nhớ.

Rất hiển nhiên, nơi đây vừa xảy ra một trận chiến cực kì thê thảm.

Bùi Lăng dùng thần niệm đảo qua, phát hiện nơi này ngoại trừ Văn Nhân Linh Sắt không còn bất kỳ kẻ nào nữa.

Trước đó những phạm nhân chạy ra khỏi giới luật phong ấn của khu chữ "Thiên" và khu chữ "Địa" đã biến mất không còn tăm tích, ngay cả thi thể cũng không để lại một bộ nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, Bùi Lăng cau mày hỏi: "Nàng còn sống?"

Trước đó Văn Nhân Linh Sắt này từng dùng hình với hắn, lúc ấy hắn còn nghĩ, chờ sau này mình có tu vi cao, nhất định phải tìm nàng tính sổ sách...

Nhưng hiện tại Độ Ách uyên xảy ra chuyện, Tư ngục và Chưởng tù không ở đây, nàng là một Tư viên, đường đường lại Hợp Đạo có địa vị tôn quý, tu vi cao tuyệt, nếu muốn tự vệ nhất định không khó. Nhưng nàng tận trung với cương vị, lấy sức một mình cản quần ma... Cuối cùng rơi vào kết cục này, ít nhiều gì trong lòng hắn cũng thấy hơi khó chịu.

Lúc này, lại nghe Mạc Lễ Lan từ tốn nói: "Mặt cờ kia khóa lại một tia khí cơ cuối cùng của nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận