Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 887: Lời kêu gọi thần bí

Trên pháp bảo đám mây kia, Kiều Từ Quang tay áo bồng bềnh, khép tay áo đứng đó, lạnh lùng nhìn bộ liễn đang nhanh chóng đến gần.

Bộ liễn xa hoa lãng phí xinh đẹp, lúc rèm châu khẽ động mơ hồ lộ ra nam tử âm nhu ngồi trên chỗ cao ở bên trong, cùng lô đỉnh xinh đẹp ngồi quỳ chân trước mặt ân cần hầu hạ hắn ta.

Thiên Sinh giáo, pháp bảo bộ liễn, lô đỉnh, chắc chắn là Khang Thiếu Dận!

Người này là chân truyền Thiên Sinh giáo, ngoại trù đúc khí thì si mê nữ sắc nhất.

Vì thế, chưa nói đến hắn ta có rất nhiều nội sủng trong giáo, còn mở "Hoan Hỉ các" ở phường thị Vạn Hủy hải, bán ra váy áo pháp bảo đã động tay động chân, vô cùng độc hại.

Mấy năm trước, tán tu Kết Đan kỳ nổi danh không biết tình hình, bởi vì có tình cảm sâu đậm với đạo lữ, nhất thời hưng phấn mua một ít váy áo trâm vòng trợ hứng từ "Hoan Hỉ các". Kết quả qua mấy lần, vốn đạo lữ kia cùng là Kết Đan kỳ rất có tiền đồ, tính tình lại thay đổi lớn, cả ngày chỉ nhớ nhung điều này, không ngừng đòi hỏi, mấy trăm năm khổ tu hóa thành hư ảo, đạo tâm bị long đong, tu vi thụt lùi...

Lúc đầu tán tu kia còn tưởng rằng bị dính thủ đoạn bí mật nào đó, trải qua đủ kiểu kiểm tra mới phát hiện đồ của "Hoan Hỉ các" có vấn đề!

Nhưng khi hắn ta đến nhà vặn hỏi lại đột nhiên biến mất, sau đó đạo lữ và nữ đệ tử dưới gối đều trở thành lô đỉnh trong "Hoan Hỉ các"...

Càng không cần nói đến, những năm gần đây nữ tu có vẻ ngoài xuất chúng hoặc thể chất đặc thù, đều bị Khang Thiếu Dận coi trọng cướp đoạt làm lô đỉnh.

Loại súc sinh giết hại người vô tội, đi theo con đường xấu xa này, lấy tính tình Kiều Từ Quang sẽ giết cho thoải mái!

Chỉ có điều nhìn quanh một vòng, nàng lập tức khẽ lắc đầu.

Bây giờ ở đây có quá nhiều tán tu, ở trong mắt nàng thực lực của Khang Thiếu Dận chẳng ra sao cả, nhưng dù sao cũng là chân truyền một tông, một khi ra tay với đối phương ở trong này, dù chỉ là dư chấn đấu pháp cũng đủ để khiến tán tu xung quanh tử thương nặng nề.

Huống chi, người trong ma đạo ích kỷ tới cực điểm, một khi Khang Thiếu Dận cảm thấy không địch lại nàng, chắc chắn sẽ tùy ý tàn sát tán tu để ép nàng dừng tay.

Mặc dù đám người Tố Chân Thiên có lòng trừ ma vệ đạo nhưng cũng có suy nghĩ thương yêu chúng sinh.

Nếu vì mình xúc động nhất thời ảnh hưởng đến sự sống chết của sinh linh xung quanh, dẫn đến vô số tán tu cửa nát nhà tan, thê nhi ly tán... Hành động này có khác gì ma đạo?

Bởi vậy, hiện tại không tiện ra tay.

Nhưng chỉ cần tán tu xung quanh giải tán... Nàng lập tức chém đối phương!

Lúc này, Bùi Lăng ngồi nghiêm chỉnh trong bộ liễn, trên đường đi mấy lần Liễu Tử Miên muốn ngồi vào trong ngực hắn làm nũng si mê, đều bị hắn nghiêm nghị đẩy ra, lúc này trong lòng vừa khó hiểu, vừa đau khổ, vừa lo lắng thất sủng, thế là ngồi quỳ trên chỗ để chân, duỗi ra bàn tay tuyết trắng mềm mại chậm rãi xoa bóp hai chân Bùi Lăng, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt ai oán uất ức liếc nhìn hắn một cái, dường như sợ hắn không đồng ý cho nàng làm thế này...

Khóe miệng Bùi Lăng hơi giật giật, loại đãi ngộ này khiến hắn không quen.

Đang nghĩ ngợi làm sao để từ chối thật tự nhiên, trong đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi sâu kín.

Sắc mặt hắn lập tức cứng lại.

Không thể tìm được phương hướng cụ thể của tiếng kêu gọi này, có một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được, dường như đang kêu gọi hắn đi đến nơi nào đó.

Chẳng mấy chốc, phù đảo xuất hiện ở trong tầm mắt, loại kêu gọi này cũng theo đó càng ngày càng mãnh liệt.

Trong con mắt Bùi Lăng đột nhiên không bị khống chế hiện ra vô số mảnh phù văn nhỏ bé kỳ quái, 【 Oán Yểm thần thông 】 và 【 Vĩnh Chú thần thông 】 bắt đầu tự vận chuyển!

Hắn vội vàng nhắm hai mắt lại, suýt nữa để lộ ra khí tức ban đầu!

Trong nháy mắt, trong lòng Bùi Lăng sinh ra một suy nghĩ cực kỳ hoang đường: Toà phù đảo này đến vì hắn!

Sau khi nhận ra được điểm ấy, không hiểu sao hắn bắt đầu thấy sợ hãi.

Nhìn phù đảo càng ngày càng gần trong tầm mắt, một loại cảm ứng rùng mình, hãi hùng khiếp vía đột nhiên lan tràn cả người hắn.

Cảm giác này cực kỳ giống lúc gặp quỷ dị ở trong Bồng Doanh quan, nhưng cẩn thận cảm nhận lại như hoàn toàn khác biệt.

"Chủ nhân, tỷ muội khác đều ở gần đây, có muốn gọi các nàng đi lên không?" Lúc này, cuối cùng Liễu Tử Miên đã dừng lại hành động xoa bóp, dịu dàng xin chỉ thị.

Nghe vậy, Bùi Lăng lập tức lấy lại tinh thần, hắn thở sâu ổn định nỗi lòng, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh, hơi suy nghĩ rồi nói: "Được."

Nơi đây có rất nhiều tán tu, Bùi Lăng cũng không biết ai là lô đỉnh của hắn, ai là nữ tu không liên quan, vì vậy trực tiếp mở ra cấm chế của bộ liễn.

Liễu Tử Miên thấy thế vội vàng truyền âm cho đồng bạn, chẳng mấy chốc bảy nữ tu hoàn phì yến sầu trang điểm lộng lẫy, nối đuôi nhau mà vào.

Những nữ tu này người tuổi nhỏ nhất khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lớn tuổi nhất có lẽ là hai mươi sáu hai mươi bảy, đều là dáng vẻ mắt hạnh má đào mặt phù dung, váy áo nhẹ nhàng, hoàn bội đinh đang.

Trong đó khiến người khác chú ý nhất là một đôi song sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận