Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1667: Lão gia có lệnh

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ vang, giọng nha hoàn vang lên: "Thiếu gia, ngươi xong chưa? Bây giờ tiểu tỳ có thể vào hầu hạ không?"

Bùi Lăng bình tĩnh nói: "Được, ngươi vào đi."

"Kẹt kẹt."

Cửa phòng mở ra.

Nha hoàn bước nhanh vào, nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa, sau khi đặt đồ linh tinh vào hộp cơm, lại tay chân lanh lẹ lau bàn một lượt, lúc này mới cáo lui.

Bùi Lăng ngồi một mình ở trong phòng, như có điều suy nghĩ.

Người trong tòa nhà này, đến đêm đều đeo mặt nạ, ban ngày lại lấy bộ mặt thật gặp người.

Ngoài ra, sau khi hừng đông đưa đồ ăn tới lại không có bất cứ vấn đề gì, ban ngày an toàn hơn ban đêm rất nhiều!

Nghĩ tới đây, hắn đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Vừa đi ra cửa phòng, chỉ thấy một tên hộ vệ trung niên dáng người thẳng tắp, tinh thần phấn chấn đứng ở phía ngoài, thấy Bùi Lăng đi ra lập tức ôm quyền nói: "Thiếu gia, lão gia có lệnh, muốn bây giờ ngài hiện đến chính đường một chuyến."

Bùi Lăng mặt không đổi sắc, liếc nhìn hắn ra một cái, thấy khuôn mặt hắn ta ngay ngắn, không đeo mặt nạ, chậm rãi gật đầu, nói:

"Được."

Hộ vệ lập tức quay người đi phía trước dẫn đường, Bùi Lăng theo sát phía sau.

Một tòa tú lâu rường cột chạm trổ, rèm châu nửa cuốn.

Trong phòng bình phong gấm kim trướng, đá cẩm thạch khảm hoa cúc lê, trên cái bàn tròn điêu khắc phượng xuyên mẫu đơn, trưng bày đồ ăn không động vào chút nào.

"Phốc phốc phốc!"

Tiếng động nặng nề không ngừng vang lên.

Máu tươi vẩy ra!

Cứ như Mạn Đà La nở rộ.

Hồng Phấn tân nương cầm một cây trâm dài vàng ròng trong tay, đang đâm từng cái một vào tim và cổ của một nha hoàn búi Song Bình Kế, Khuôn mặt nha hoàn đầy máu, mắt mở thật to, trong cổ phát ra tiếng ôi ôi dần không có hơi thở.

Hồng Phấn tân nương lại đâm mấy chục cái, xác định nha hoàn này đã chết không thể chết lại, lúc này nàng mới mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Hồng Phấn tân nương mặt không thay đổi nhìn qua thi thể còn chưa lạnh cứng trước mặt, đây là tên nha hoàn vẫn tìm nàng tối hôm qua!

Mặc dù hiện tại đối phương không đeo mặt nạ, nhưng nàng nhận ra giọng nói của đối phương!

Hiện tại đã diệt trừ hậu hoạn này, mình tạm thời an toàn.

Nghĩ tới đây, Hồng Phấn tân nương nhìn thức ăn trên bàn, lập tức hừ lạnh một tiếng.

Những đồ ăn này còn không ngon bằng tên nha hoàn mới chết kia.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Hồng Phấn tân nương đã khôi phục đầy đủ khí lực, nàng đi đến bên cạnh thi thể nha hoàn, dùng ngón tay chấm chút máu mới của đối phương đưa đến bờ môi, duỗi ra cái lưỡi đỉnh hương liếm láp một chút, nhưng rất nhanh đã cảm thấy buồn nôn, trực tiếp phun ra!

Hàng lông mày kẻ đen của Hồng Phấn tân nương nhíu chặt, thân thể này thật sự rắc rối!

Nàng không tiếp tục thử ăn nữa, mà cuốn tay áo lên kéo búi tóc thi thể, lôi nó ra phòng khách, vén lên rèm châu ngăn cách, tiến vào nội thất khuê phòng.

Căn khuê phòng này không nhỏ, dụng cụ lại không nhiều, chỉ là một giường một bàn một tủ.

Hồng Phấn tân nương không do dự chút nào, đẩy thi thể vào gầm giường, lại phủ khăn trải giường lên, kéo kỹ.

Ngay sau đó, nàng đi đến trước ngăn tủ kéo cửa tủ ra, lấy ra một bộ váy sạch sẽ, thay váy áo dính đầy vết máu trên người. Sau đó lại tìm mấy tấm thảm từ phía dưới ngăn tủ, che lại dấu vết nhuốm máu trên mặt đất.

Làm xong tất cả, nàng không chạm vào thức ăn trên bàn, trực tiếp ra cửa.

Vừa rời khỏi tú lâu, chỉ thấy một hộ vệ râu tóc hoa râm đứng cách đó không xa, sau khi hộ vệ thấy Hồng Phấn tân nương, lập tức khom mình hành lễ, nói: "Tiểu thư, lão gia phân phó để ngài đến đại sảnh một chuyến."

Sắc mặt Hồng Phấn tân nương lạnh lùng, giọng điệu yếu ớt hỏi:

"Vừa rồi ngươi có nghe thấy cái gì không?"

Hộ vệ lắc đầu, nói: "Tiểu thư thứ tội, vừa rồi tại hạ không nghe được gì"

Hồng Phấn tân nương nhìn chăm chú hắn ta một lát, khẽ gật đầu, sau đó nói: "Đưa ta đi đại sảnh."

Từ đường.

Trên bàn thờ, ánh nến chậm rãi chập chờn.

Tia sáng mờ nhạt kéo dài một hồi lâu, dường như đã rã rời, bắt đầu chậm rãi biến mất.

Thay vào đó, sắc trời chiếu vào từ song cửa sổ phía sau.

Hoàn cảnh u ám mờ mờ hơi tản đi, toàn bộ hoàn cảnh từ đường đã lộ rõ trước mắt.

Cột son trang trí tắm rửa trong tia nắng ban mai, từng đường nét vô cùng tinh tế xinh đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ.

Tranh trên vách tường thanh nhã phức tạp, liên miên không dứt như đang kể lại khoảng thời gian huy hoàng vinh quang của liệt tổ liệt tông.

Dưới từ đường: "Úc" vẫn giữ dáng vẻ cúi đầu quỳ thẳng dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nhìn lên trên bàn thờ, chẳng biết rèm châu trước điện thờ đã rơi xuống từ lúc nào, che đậy ánh mắt, hình bóng tượng thần phía sau rèm lay động, nhìn không rõ.

"Úc" như có điều suy nghĩ, sau đó lấy tay chống đất, dự định trực tiếp đứng dậy.

Chỉ có điều, bởi vì quỳ thời gian quá dài, chân của hắn ta đã chết lặng, liên tục thử mấy lần cũng không thể đứng lên.

Hắn ta đành phải thay đổi tư thế trước, từ tư thế quỳ chuyển thành ngồi, chẳng mấy chốc hai chân như có vạn trùng cắn nuốt, vô cùng tê dại.

Nghỉ ngơi một lát, cuối cùng "Úc" có thể đứng dậy.

Hắn ta hoạt động tay chân một chút, sau khi xác nhận đã có thể hành động như thường, mới đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận