Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1608: Tên ta "Chúng"

Trong mộng cảnh.

Bên ngoài nhà bằng đất, âm khí hội tụ như thực chất, tình cảnh vốn rõ ràng lại bị bịt kín một tầng màu sắc ảm đạm.

Mặt đất, nóc nhà đều đã ngưng kết một lớp băng sương màu xám đen dày cả tấc.

Trên khoảng đất trống rộng lớn, người người nhốn nháo.

Võ phu xách đao, thư sinh cầm quạt, phụ nữ mang thai lôi kéo hài tử, lão giả chống quải trượng ho khan, thiếu nữ dáng người yểu điệu uyển chuyển đốt đèn, bà lão khuôn mặt từ ái tay cầm làn, da người trống, giày tơ thêu hoa, cây khô héo, bóng đen đầu người thân rắn...

Hình dáng tướng mạo từng người khác nhau, quỷ vật hận ý ngập trời hội tụ ở đây, tiếng nhấm nuốt ồn ào.

Dưới mái hiên cỏ tranh vốn treo từng chuỗi quả ớt, quả cà, tỏi...

Đều bị chia cắt sạch sẽ.

Thấy ánh mắt đám quỷ vật bắt đầu nhìn dây mướp chưa trưởng thành trên nóc nhà, giọng Phó Huyền Tự cao lớn tối nghĩa âm trầm nói: "Đồ ăn không còn, ta về phòng lấy một chút"

Nói xong, hắn ta xoay người đi vào trong phòng.

Một đám quỷ vật nghe vậy, lúc này mới thu lại tầm mắt, tùy ý lau vết máu đầm đìa ở khóe miệng, đứng tại chỗ chờ đợi.

"Kẹt kẹt."

Cửa gỗ đơn sơ mở ra, Phó Huyền Tự cất bước đi vào nhà bằng đất, bóng dáng hắn ta vừa biến mất ở bên trong cửa, lập tức "phanh" một tiếng, cửa gỗ tự động đóng lại.

Chẳng mấy chốc, cửa gỗ lại mở ra, một Phó Huyền Tự đi ra từ bên trong nhưng hai tay trống trơn, cũng không cầm cái gì.

Tên Phó Huyền Tự này nói với rất nhiều quỷ vật: "Lại chờ chút nữa.

Đám quỷ vật không có phản ứng, nhưng đều kiên nhẫn chờ đợi.

Trong nhà bằng đất.

Quỷ vật biến thành Phó Huyền Tự vừa đi vào đã thấy cửa gỗ sau lưng đột nhiên đóng lại, hắn ta không khỏi nhướn mày, lập tức cảm thấy nơi nào đó không đúng.

Phó Huyền Tự lập tức quay người, muốn mở cửa gỗ ra.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta phát hiện, dù mình dùng lực như thế nào, thi triển thủ đoạn như thế nào, quyền đấm cước đá như thế nào... Cánh cửa gỗ trông như đơn sơ mỏng manh, từ đầu đến cuối không nhúc nhích tí nào!

Không thể mở cửa ra, hắn ra bị giam ở trong căn phòng của mình!

Phó Huyền Tự lập tức lui lại mấy bước, đánh một đạo lại một đạo pháp quyết vào cánh cửa gỗ, nhưng mỗi một đạo pháp quyết đều như trâu đất xuống biển, cửa gỗ vẫn không có phản ứng chút nào.

Ngay lúc này: "kẹt kẹt" một tiếng, cửa gỗ đột nhiên tự mở ra.

Sau đó, lại một vị Phó Huyền Tự đi vào!

Tên Phó Huyền Tự vừa đi vào thấy trong phòng đã có một tên mình, lập tức khàn giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Khuôn mặt Phó Huyền Tự vào nhà trước lập tức vặn vẹo, không nói nhảm bất kỳ điều gì, trực tiếp nhào về phía Phó Huyền Tự đi vào sau.

Oanh! !!

Hai tòa hư ảnh núi xanh hung hăng đụng thẳng vào nhau, lực trùng kích hùng hậu lập tức gào thét lan ra bốn phương tám hướng, chỉ có điều trông nhà bằng đất bình thường không có gì lạ, đối mặt với sóng khí cuồng bạo như thế lại như gió mát thổi vào mặt, không hề bị lay động chút nào.

Hai người đều dùng thủ đoạn của Phó Huyền Tự thật!

Chỉ có điều, rõ ràng tốc độ của Phó Huyền Tự đi vào trước càng nhanh hơn, lúc này đã lấy ra một thanh mộc như ý điêu khắc vân hạc linh chỉ, ở đuôi có một sợi cung thao nhiều màu treo lưu ly châu hình bông hoa, pháp quyết kết động, một dãy núi liên miên không dứt như sóng cả chập trùng lập tức dâng lên từ trong mộc như ý, ầm vang đập về phía Phó Huyền Tự vào sau.

Phó Huyền Tự đi vào sau cũng lấy ra một thanh mộc như ý giống nhau như đúc, đánh ra pháp quyết giống hệt, nhưng trong mộc như ý lại chỉ dâng lên chưa đến một nửa bóng núi...

ầm ầm ầm ầm ầm...

Chỉ mấy chiêu, đôi bên đã phân ra thắng bại!

Khí tức của tên Phó Huyền Tự đi vào trước sôi trào, quanh người quanh quẩn sát ý đứng nguyên tại chỗ, Phó Huyền Tự tiến vào sau đã bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ, tay cụt chân gãy rơi đầy bên trong nhà chính, vô lực nằm trên mặt đất, nhưng khí tức của hắn ta không dứt, vết thương không có chút máu chảy ra, càng không có chút dấu hiệu tử vong nào.

Thấy tình hình này, Phó Huyền Tự đi vào trước tiếp tục thôi động mộc như ý, đang muốn ép một tên mình khác thành tro tàn: "kẹt kẹt", cánh cửa gỗ đơn sơ lại mở ra.

Tên Phó Huyền Tự thứ ba đi đến.

Thấy trong phòng đã có hai tên mình, sắc mặt tên Phó Huyền Tự thứ ba này lập tức trở nên vô cùng dữ tợn ngang ngược, không có chút do dự nào, trực tiếp tham gia vào chiến trường!

Mộc như ý treo cao giữa không trung, phát ra ánh sáng trong trẻo sáng rực, ngàn vạn đốm sáng như mưa tên, gầm thét bắn về phía hai tên Phó Huyền Tự vào trước.

ầm ầm ầm ầm ầm...

Khai chiến không lâu, cửa gỗ lại mở ra, Phó Huyền Tự thứ tư đi đến.

Cũng như trước đó, phát hiện trong phòng đã có ba tên mình, ánh mắt Phó Huyền Tự thứ tư lập tức trở nên oán độc, không nói hai lời, mộc như ý lơ lửng trước mặt, hai tay mở ra, dãy núi nặng nề âm vang hiện ra, quần phong như tụ, nước xanh như trời, sơn thủy kéo dài như vô cùng vô tận, lấy khí thế che khuất bầu trời rơi xuống đỉnh đầu ba tên Phó Huyền Tự vào trước!

Sau đó, cửa gỗ không ngừng mở ra, đóng lại.

"Kẹt kẹt."

"Phanh."

"Kẹt kẹt."

"Phanh"
Bạn cần đăng nhập để bình luận