Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2419: Sinh tử đảo ngược (2)

Giữa hai mảnh thân thể của hắn, đặt một đạo vết đao to lớn!

Lúc này nam đồng vừa bị hắn trảm diệt đang đứng ở vị trí cũ của Bùi Lăng, trên dưới cả người hắn ta hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả y bào cũng sạch sẽ như lúc ban đầu.

Hoàn toàn không nhìn ra vừa trải qua một trận đại chiến!

Một khắc trước "Nghịch" bị trảm, ngay sau đó biến thành Bùi Lãng!

Một khắc trước Bùi Lăng dù bận vẫn ung dung, nắm chắc thắng lợi trong tay, ngay sau đó đã biến thành "Nghịch"!

Thế cục đột nhiên thay đổi, kết cục của đôi bên trao đổi, sinh tử đảo ngược!

Khí tức của Bùi Lăng nhanh chóng suy sụp, thể xác bị chém thành hai khúc như đã không duy trì được hình dạng, sau khi nhúc nhích một trận lại hóa thành dáng vẻ Chú Quỷ.

Nam đồng lạnh băng nói: "Ngươi thất bại!"

"Bổn vương nhận lấy sợi thần thức này."

"Tất cả sinh linh tiến vào Bạch Thảo trấn đều trở thành một bộ phận của bổn vương."

"Bao gồm ngươi, Yểm!"

Nói xong, hắn ta đưa tay chộp về phía hai nửa thân thể của Bùi Lăng.

Một luồng lực lượng pháp tắc cường đại dâng lên như muốn trực tiếp đồng hóa thể xác nó, trở thành một bộ phận của toàn bộ thị trấn.

Nhưng ngay lúc này, Chú Quỷ bị cắt thành hai phần đột nhiên rất bình tĩnh nói: "Thủ đoạn của tiền bối thật sự cao minh!"

"Nhưng bây giờ cao hứng vẫn còn quá sớm!"

Ngay sau đó, hai nửa khuôn mặt Chú Quỷ cũng xảy ra biến hóa, sau khi nhúc nhích một trận hóa thành dáng về nam đồng.

U Tố mộ.

Trên vương tọa màu đen trải rộng nguyền rủa, Bùi Lăng ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn qua từng tầng cách trở, nhìn về phía Bạch Thảo trấn ở bên ngoài xa xôi.

Thấy thần trí của mình suýt bị "Nghịch" phản sát, hắn khẽ gật đầu, lúc này mới bình thường!

Việc quá đơn giản thường ẩn giấu đủ loại nguy hiểm không tưởng tượng được.

Nếu đổi lại một tu sĩ Hợp Đạo chân chính, chỉ sợ lúc này đã thành chiến lợi phẩm của đối phương.

Chỉ tiếc, sợi thần thức của hắn có nội tình hơn xa Hợp Đạo bình thường.

Chiêu điên đảo sinh tử này của "Nghịch" không giết được hắn!

Nhưng rốt cuộc làm được bằng cách nào?

Đầu pháp tắc "Nghịch" này là hắn cướp được từ chỗ đối phương, tất nhiên hắn biết đối phương có thể nghịch chuyển công kích của mình.

Chỉ là sát chiêu đã rơi xuống, dưới tình huống đối phương đã bị hắn chém giết, lại còn có thể nghịch chuyển cái chết của mình đến trên người hắn?

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng khẽ lắc đầu.

Nếu không có tiên nhân hạ giới, vậy hiện tại hắn có thể suy nghĩ thật kỹ thủ đoạn của đối phương.

Nhưng bây giờ, thời gian kéo càng dài càng bất lợi với hắn!

Đúng vậy, hiện tại thứ mà hắn thật sự phải đề phòng là vị kia tiên nhân hạ giới!

Mặc dù chỉ là một sợi thần thức của hắn giáng lâm Bạch Thảo trấn, nhưng bại lộ quá lâu, ai biết tiên nhân có thủ đoạn gì?

Ngoài ra, ngoại trừ ba người Chung Quỳ Việt Cức, Phó Huyền Tự, Ninh Vô Dạ, bây giờ Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang cũng đến Bạch Thảo trấn này.

Kiều Từ Quang đã bái đường với hắn, nói theo một ý nghĩa nào đó Chung Quỳ Kính Y cũng là người của hắn... Hai người này tuyệt không thể xảy ra chuyện gì!

"ý chí Chân Tiên chỉ nói cho ta biết, không thể lưu lại địa giới chín tông."

"Mặc dù Bạch Thảo trấn gần Thanh Yếu sơn nhưng cũng thuộc về phạm vi chín tông..."

"Thế nhưng."

"Dù như thế nào Thanh Yếu sơn cũng không phải địa giới chín tông!"

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng đứng dậy từ trên vương tọa, một cánh cửa ra vào thuần túy ngưng tụ từ nguyền rủa mà thành, ầm vang mở rộng trước mặt hắn.

Bùi Lăng không do dự, nhanh chân đi vào trong đó.

Bạch Thảo trấn.

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang mang theo một đám yêu tộc, tìm kiếm chỗ dừng chân ở trên trấn.

Nhìn đường phố xung quanh tối đen, yêu tộc mồm năm miệng mười bàn tán: "Hiện tại thời gian đã khuya, những dân trấn này đều đã nằm ngủ... Phải tìm một chỗ lớn một chút để tá túc."

"Bây giờ toàn bộ trên trấn, chỗ nguy hiểm nhất là nhà A Dũng gì đó kia."

"Vì lý do an toàn, chúng ta nên đến nhà A Dũng tá túc!"

Đang nói, trong một tòa viện cách bọn họ không xa vang lên tiếng động.

Mùi tanh tưởi tản ra theo gió đêm, tiếng bước chân nặng nề đang từ nhà chính nhanh chân đi đến giữa sân, ngay sau đó hai tiếng rầm rầm nặng nề, cách tường viện không cao lắm có thể thấy một con hoẵng đã lột da, bị dựng một cây trúc.

Máu con hoằng chậm rãi trượt xuống, mùi máu tanh tươi mới chầm chậm bay ra.

Két két!

Cửa chính của sân đột nhiên mở ra, nam tử mặc áo ngắn lam lũ, khí chất lại rất nho nhã bưng một cái chậu gỗ đi ra từ trong cửa, giội nước bẩn còn bốc hơi nóng vào một gốc cây già ngoài cửa.

Nhìn cách ăn mặc, hiển nhiên là thợ săn trong trấn này, vừa đi săn trở về, đã tốn rất nhiều thời gian để xử lý con mồi, vì vậy đến nay chưa từng chìm vào giấc ngủ.

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang lập tức dừng bước, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn qua tên thợ săn kia.

Rất nhiều yêu tộc sau lưng bọn họ cũng dừng lại theo, thấy Tứ công chúa và Kiều tiên tử cảm thấy hứng thú với tên phàm nhân kia, cũng quay đầu nhìn về phía tên thợ săn.

Ngay sau đó, một đám yêu tộc đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, một tên yêu tộc sườn mọc hai cánh trong đó nghẹn ngào kêu lên: "Phó đạo tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận