Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1831: Đao và kiếm

"Thánh Nữ mạnh khỏe, thiếp thân Thư Vũ"

"Thánh Nữ mạnh khỏe, thiếp thân Thi Nam Tử"

"Thánh Nữ mạnh khỏe, thiếp thân Liên Đồng Tử."

Thấy thái độ của bốn người này cung kính cũng như tộc nhân Lệ thị khác, Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì. Nhìn bốn tên nữ tu này, chắc là cơ thiếp của một vị tộc nhân nào đó trong tộc cưới về từ Vô Thủy sơn trang, Luân Hồi tháp...

Thế nhưng, Luân Hồi tháp thì cũng thôi.

Có thể để nữ tu Vô Thủy sơn trang tự xưng là Tiên Tôn, Tiên Đế thượng giới đều cam tâm tình nguyện gả tới làm nhỏ, chắc hẳn vị tộc nhân trong tộc kia không chỉ có thân phận khác biệt, tu vi cũng cực cao...

Đương nhiên, điều này không liên quan mình!

Nghĩ tới đây, Lệ Liệp Nguyệt thản nhiên nói: "Được."

Nàng không tiếp tục để ý tới bốn tên nữ tu này, tiếp tục đi đến chỗ tu luyện.

Lúc sắp đến chỗ tu luyện, đã thấy hai tên tộc lão đang uống trà trong đình nghỉ mát ở vườn hoa.

Lúc này vẻ mặt hai tên tộc lão nhàn nhã, vừa chậm rãi nấu nước linh tuyền vừa trò chuyện: "Đã mua xong lô đỉnh Thiên Sinh giáo, mặc dù số lượng không nhiều nhưng phẩm tướng đều được tuyển chọn tỉ mỉ, lại có thể chất đặc thù, là đối tượng tốt nhất ở Thiên Sinh giáo trong mấy năm gần đây:

"Cũng chuẩn bị xong nữ tu đẳng cấp cao, hiện tại chỉ còn thiếu nữ tu bên ngụy đạo."

"Không thể để tộc nhân bình thường biết chuyện này, tốt nhất do tộc lão chúng ta tự đi làm!"

"Bây giờ đại chiến thảo ngụy vừa kết thúc, bên ngụy đạo phòng thủ chặt chẽ, dù chúng ta tự mình ra tay, chỉ sợ vẫn không đủ an toàn..."

"Vậy gọi cả gia chủ nữa..."

Đang nói, hai người phát hiện Lệ Liệp Nguyệt đến đây, vẻ mặt khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, cười ha hả mở miệng chào hỏi: "Liệp Nguyệt, trở về lúc nào?"

"Mới bao lâu không gặp, tu vi của ngươi... Hả? Hóa Thần trung kỳ?"

Nghe vậy, tộc lão mở miệng trước nhìn kỹ không nhịn được ngạc nhiên, lần trước gặp Liệp Nguyệt, tu vi của vãn bối này vẫn chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại mới bao lâu không chỉ đã Hóa Thần, hơn nữa còn đến Hóa Thần trung kỳ? !

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn ta lập tức căng thẳng, hỏi: "Liệp Nguyệt, là cửu kiếp Hóa Thần sao?"

Lệ Liệp Nguyệt thản nhiên nhìn hai vị tộc lão này, rõ ràng bọn họ đang bàn bạc việc đối phó ngụy đạo.

Thân là Thánh Nữ đương nhiệm, lại là đích nữ Lệ thị, trong việc đối phó ngụy đạo này, vốn nàng cũng là việc nghĩa chẳng từ.

Nhưng hiện tại nàng vừa trở về gia tộc, lại không có tâm tư để ý tới những thứ này.

Hơn nữa, đã cần phụ thân Lệ Vô Cữu tự mình ra tay, vậy chắc chắn là trận chiến trên Phản Hư. Chuyện này cũng không liên quan đến nàng!

Thế là, Lệ Liệp Nguyệt bình tĩnh nói: "Là cửu kiếp."

Sau đó cũng không dài dòng nữa, đi thẳng đến chỗ tu luyện.

Nàng vừa đi, hai vị tộc lão thầm thở phào, nhanh chóng truyền âm: "Liệp Nguyệt trở về từ lúc nào? Sao không ai nói một tiếng?"

"Không biết vừa rồi Liệp Nguyệt có nghe được hay không?"

"Chắc không có. Tạm thời đừng để Liệp Nguyệt biết chuyện này...

"Không sai, không sai..."

U Tố nộ.

Trong cánh cửa thứ ba.

Sắc trời xanh tối, u tĩnh lờ mờ.

Một đầu trường hà cực kỳ rộng lớn yên tĩnh chảy xuôi phía dưới vòm trời.

Thuyền ô bồng không người mái chèo tự hành động.

Dưới mặt nước, càng ngày càng nhiều ánh mắt dòm ngó Bùi Lăng ngồi xếp bằng đầu thuyền, dưới ánh lửa màu xanh tối chiếu rọi, thỉnh thoảng trong nước sông đục ngầu có thứ gì đó chợt lóe lên, quỷ quyệt dữ tợn.

Cảm giác uy hiếp mãnh liệt bao bọc trọn cả con thuyền tầng tầng lớp lớp.

Hai bên bờ sông dài, hoang vu trống rỗng, đã rất lâu rồi cảnh vật cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Dường như thuyền ô bồng tiến lên chỉ là một loại ảo giác, chỉ đứng tại chỗ bất động, mặc cho càng ngày càng nhiều người tụ tập đến thăm dò, vây quanh thuyền chật như nêm cối.

Khắp nơi im ắng, chỉ có tiếng nước đơn điệu lặp lại lúc thuyền di chuyển.

Áp lực cường đại nặng nề như ngọn núi trĩu nặng đè xuống.

Bùi Lăng đột nhiên ngẩng đầu, tay phải lập tức lấy ra Cửu Phách Đao.

Ngay sau đó, trong nước sông đột nhiên hiện ra một bóng người thon gầy.

Đối phương cúi đầu, áo xanh giày đen, quần áo đơn giản không có chút hình dáng trang sức nào, gần như chỉ vác một phi kiếm vỏ đen ở sau lưng.

Kiếm ý bén nhọn, trong nháy mắt từ bộc phát ra quanh người hắn.

Lại là một vị Phản Hư hậu kỳ!

Vẻ mặt Bùi Lãng lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, trang phục này còn có loại kiếm ý bá đạo kia là tu sĩ Hàn Ảm Kiếm tông!

Chỉ có điều, đối phương có chỗ khác biệt với tu sĩ Hàn Ảm Kiếm tông mà hắn từng thấy trước đó, kiếm ý của hắn ta không thuần túy như vậy, dường như còn tràn ngập hận ý và hủy diệt hùng hậu...

Lúc này, bóng người kia ngẩng đầu lên, màu da hắn ta tái nhợt như chết, khuôn mặt vốn tuấn lãng lại dữ tợn vặn vẹo, đã không thành hình người, trong đôi mắt toàn là sát ý, không có chút tình cảm nào khác.

Xoạt!

Phi kiếm sau lưng hắn ta lập tức rời vỏ, trong nháy mắt đã hóa thành kiếm ảnh đầy trời như đột nhiên có một đạo phi kiếm thác nước dâng lên, gào thét nhảy vọt, che đậy toàn bộ màn trời!

Kiếm tu gào thét một tiếng như phun ra một chữ "giết" mơ hồ không rõ, xen lẫn căm hận, hỗn loạn, vặn vẹo, hủy diệt mãnh liệt...

Trong nháy mắt, tất cả kiếm ảnh lấp lóe ánh sáng lạnh, toàn bộ đều rơi về phía Bùi Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận