Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2407: Bạch Thảo trấn

Thấy ba người đi ngang qua, lão tẩu ngẩng đầu nói: "Hậu sinh, lần này các ngươi lên núi, có thấy dược thảo mà lão đầu tử cần không?"

A Ngưu nói xin lỗi: "Xin lỗi Căn thúc, chúng ta đã tìm nhưng không tìm được."

Lão tẩu kia nheo mắt lại nhìn bọn họ: "Ngươi nói cái gì? Tìm được? Còn không ít?"

A Ngưu vội vàng cao giọng nói: "Căn thúc, chúng ta không tìm được!"

Lão tẩu lập tức tỏ ra vui mừng: "Tốt tốt tốt! Tìm thấy thì tốt!"

Hắn ta vừa nói vừa tùy tiện xoa tay vào vạt áo, muốn đi tới: "Dược thảo đâu? Nhanh chóng đưa cho lão đầu tử, hậu sinh các ngươi tuổi trẻ chắc chắn không biết xử lý..."

Thấy thế, A Mộc la lớn: "Căn thúc, không có! Chúng ta không tìm được dược thảo!"

Lúc này, lão tẩu mới nghe rõ ràng, không khỏi cúi đầu thở dài, theo động tác này một con mắt của hắn ta rơi vào trong nồi canh, hắn ta lại không hề hay biết, tiếp tục nói: "Không tìm được... Ôi, được rồi, không sao, vật kia vốn khó tìm... Các ngươi tiện thể nhìn xem là được, thật sự không được, lão đầu tử sẽ đi vào trong thành mua..."

Nói hai câu, ba người cũng rời đi.

Lại đi một đoạn đường, thấy một tiểu đồng ngồi trên bậc thang ở cửa nhà mình, hai tay chống cằm, chống vào đầu gối, vẻ mặt tức giận.

A Mộc không nhịn được hỏi: "Tiểu An, sao ngươi ở đây một mình?"

Hài tử Tiểu An kia tức giận nói: "Nương dẫn đám a tỷ đi nhảy dây, không đưa ta theo!"

Nghe vậy, ba người nhìn vào trong cánh cửa sau lưng hắn ta, trong viện có một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, bên trên treo gọn gàng năm bóng dáng, người ở giữa là một phụ nhân trung niên, hai bên đều có hai tên thiếu nữ trẻ trung cảnh xuân tươi đẹp, nhìn tuổi tác chênh lệch không lớn, lúc này vải trắng quấn cổ, hoàn toàn không có hơi thở, lại là năm nữ tử treo cổ.

Nhìn tình cảnh này, ba người không hề phát hiện điều khác thường, chỉ cười an ủi Tiểu An: "A tỷ lớn rồi, sau này không có nhiều cơ hội để chơi đùa."

"Ngươi lớn hơn chút nữa, nương ngươi sẽ dẫn ngươi đi chơi."

Tiểu An nghe vậy, khẽ gật đầu: "Được, vậy ta không giận các nàng nữa."

Tiện tay xoa đầu hắn ta một cái, ba người dẫn con mồi rời đi.

Từ đường đi rẽ vào ngõ nhỏ, đi qua hai nhà là nhà A Dũng.

Ba người đứng ở cổng, chẳng mấy chốc đã bàn bạc ổn thỏa, A Mộc và A Ngưu kiên quyết chỉ mang con hoẵng và hươu bào về, để lại con hươu và lợn rừng đã chết cho A Dũng: "Hài tử quan trọng, sau này chúng ta có dòng dõi, chắc chắn phải cần ngươi nâng đỡ."

Nhìn đồng bạn đi xa, A Dũng bùi ngùi kéo hai con mồi mở cửa lớn ra.

Trong phòng, phụ nhân đang bận rộn dưới lò nghe được tiếng động, vừa lau tay vào tạp dề vừa đi tới, thấy hươu và lợn rừng không nhịn được vui mừng: "Lần này săn được nhiều vậy?"

Trên mặt A Dũng không có vẻ vui mừng, ném con môi ở trong sân, trở tay đóng cửa, lúc này mới thở dài: "Trên núi càng ngày càng ít con mồi."

"Chi phí tiếp theo có thể bớt thì bớt"

"Những cái này đều là hai vị huynh đệ nhường ta, nói là cho Tiểu Nghịch sau này vào học..."

Phụ nhân gật đầu nói: "Đa tạ bọn họ, chúng ta xa thành, cứ để thịt thế này e rằng sẽ bị hỏng, đợi chút nữa ta lấy bó củi đến làm thành thịt muối, có thể đặt lâu hơn"

Nói xong, nàng liền đưa tay tiếp nhận con mồi từ tay trượng phu, nhưng hươu và heo đều rất nặng, phụ nhân không đỡ được suýt nữa té ngã trên đất.

A Dũng thấy thế, vừa cười vừa nói: "Để ta làm."

"Ngươi đi làm cơm."

Cách đó không xa, Tiểu Nghịch dáng vẻ hài tử đang ngồi trên tảng đá rửa sạch sẽ, sắc mặt hắn ta hờ hững, yên tĩnh nhìn tình cảnh này, cơ bắp hai gò má nhúc nhích, thỉnh thoảng trong miệng truyền đến tiếng "răng rắc", lại đang nhai nuốt món ăn vặt gì đó.

Bọt máu hỗn hợp cặn xương chảy ra từ khóe miệng của hắn ta.

Trong tay hắn ta còn cầm một nửa ngón tay, máu tươi thấm ướt vạt áo trước của hắn ta, mùi máu tanh tản ra đầy đình.

Đột nhiên, dường như hài tử đã nhận ra điều gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn về phía lối vào Bạch Thảo trấn, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười gẵn.

Cùng lúc đó, một chiếc pháp chu điêu khắc đồ án bách thú chậm rãi hạ xuống trên sườn núi ngoài trấn.

Yêu tộc và tán tu trên pháp chu lần lượt đi xuống, nhìn quanh.

Chỉ thấy bốn phía cành lá đông đúc, xuyên qua bụi cây cao thấp không đều có thể trông thấy dưới chân núi cách đó không xa có một tòa tiểu trấn thấp thoáng giữa cây xanh nước chảy.

Lúc này, một luồng khói bếp lượn lờ dâng lên, mơ hồ truyền đến tiếng chó sủa gà gáy, xen lẫn tiếng ồn ào khi phụ mẫu răn dạy hài đồng tinh nghịch, mùi hương khói lửa thuộc về phàm trần đập vào mặt.

Toà tiểu trấn này đúng là mục đích chuyến đi này của bọn họ, Bạch Thảo trấn.

Lúc này, một tán tu mặt đen râu ngắn, mặc áo bào màu đỏ thẫm mở miệng hỏi: "Chư vị tiền bối, nơi đây cách trấn còn chút khoảng cách, vì sao pháp chu không bay thẳng vào?"

Yêu tộc họ Cảnh xuất thân Hải tộc kia lập tức nói: "Triều ta là danh môn chính phái, triều đình có luật lệ không được quấy nhiễu sinh linh phàm tục."

"Bạch Thảo trấn này ở chỗ vắng vẻ, nghĩ đến lê dân không có gì kiến thức."

"Nếu pháp chu bay thẳng vào, dọa phàm nhân già yếu tàn tật, người nào chịu?"

Lúc này tán tu áo bào đỏ thẫm kia không còn dám nhiều lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận