Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1235: Không thể nhìn thẳng vào tiên nhân (2)

Trong đầu hắn ta lập tức hiện ra một tình cảnh: Trong hoang dã, vô số phàm nhân lê dân dìu già dắt trẻ, vẻ mặt ảm đạm quỷ rạp xuống phía trước một tế đàn được dựng tạm thời.

Trên tế đàn, lúc này đang bày gọn gàng ba cái đầu trâu, đầu dê, đầu heo còn chưa khô vết máu, bên cạnh tế đàn còn có máu tươi chưa ngưng kết.

Đám dân chúng đều xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, rất nhiều hài đồng nhìn chằm chằm vào tế phẩm, không ngừng nuốt nước bọt, lại hiểu chuyện không kêu một tiếng.

Ở trước mặt đám người này là một mảnh ruộng đồng cực kỳ rộng lớn.

Dựa theo quần áo của bọn họ để phán đoán, chắc lúc này nên có lúa non xanh mượt, nhưng trong tầm mắt lại là một mảnh hoang vu, không có một ngọn cỏ!

Vô số châu chấu lớn khoảng bàn tay nam tử trưởng thành như một cái chăn to lớn vàng xanh đan xen, lại đã bao phủ toàn bộ ruộng tốt, lấp đầy cống rãnh, tràn đầy ngoài đồng.

Thậm chí có một ít còn bay đến trên tế đàn và đồ cúng, thôn trưởng chủ trì tế tự thấy thế vội vàng gọi đám thôn dân tiến lên xua đuổi, trong miệng lắp ba lắp bắp đọc lời cầu xin: "Nguyện xin thượng thần chiếu cố... Diệt trừ nạn châu chấu... Sẽ cung cấp ngũ cốc đầy đủ... Cẩn từ"

"Trừ nạn châu chấu, cây lúa... Bốn mùa đầy ngũ cốc... Cẩn từ."

Đọc đi đọc lại, châu chấu vẫn hoành hành ngang ngược, theo thời gian trôi qua, dưới ánh mắt trời gay gắt thiêu đốt, ba loại gia súc để cúng phải tập hợp lực lượng cả thôn mới chuẩn bị được, đã tản ra mùi tanh hôi khác thường.

Trên tế đàn lại không có động tĩnh gì.

Đám người đứng trước tế đàn bắt đầu lo lắng, bạo động.

"Gia gia, thượng thần không bằng lòng để ý tới chúng ta sao?"

Một hài tử nhìn trái nhìn phải một lượt, cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng khẽ kéo áo bào trưởng bối ở bên cạnh, khẽ hỏi, "Nạn châu chấu chưa diệt trừ, năm nay không thu hoạch được, nói vậy bệnh của phụ thân..."

"Suyt!" Sắc mặt tổ phụ của nó khẽ thay đổi, vội vàng che miệng tôn nhi, quát lớn: "Đồng ngôn vô kỵ, đừng có nói bậy! Thượng thần... Thượng thần nhất định sẽ che chở chúng ta... Chỉ có điều thân phận của thượng thần tôn quý, có lẽ không nghe thấy...

Chắc chắn thượng thần sẽ diệt trừ nạn châu chấu cho chúng ta!"

Hắn ta lo lắng nói thầm: "Nếu không, không chỉ thôn chúng ta, cả huyện, còn có mấy huyện quanh đây... Phải sống thế nào? Phải sống thế nào?"

"Thượng thần..."

"Tuyệt đối đừng giống mười mấy năm trước...

"Nạn châu chấu lần đó, người chết đói đầy đất..."

"Tám huynh đệ, sáu tỷ muội, chỉ còn mình ta sống..."

"Thượng thần..."

"Thượng thần chiếu cố... Cảm xúc sợ hãi lan truyền trong đám người, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm trên tế đàn, trái tim cũng treo lên cổ họng, từng khuôn mặt vàng ốm vì nhịn đói nhiều năm, con ngươi lại sáng đến lạ thường như sao băng bắn ra ánh sáng và nhiệt độ sau cùng, ngưng đọng hy vọng thần thánh hiển linh.

Ngay lúc tâm trạng bọn họ ngày càng nặng nề, sự tuyệt vọng dần ăn mòn, một giọng nói hỗn loạn, điên cuồng, vặn vẹo đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt, tất cả châu chấu trong tầm mắt phát ra một tiếng rên rỉ, đều hôi phi yên diệt!

Đồng ruộng, cống rãnh, rừng cây... Lộ ra dáng vẻ ban đầu.

Mấy đám cây cỏ bị gặm nuốt còn một nửa đón gió chập chờn.

Lời cầu xin của thôn dân được thực hiện.

Bọn họ giật mình, chợt cùng nhau bộc phát ra một tiếng reo hò chấn động mây xanh: "Hiển linh! Hiển linh! !"

"Thượng thần chiếu cố! !"

"Tiên gia ban ân!"

"Chúng ta được cứu rồi!"

Trong sự vui mừng điên cuồng, tất cả mọi người bắt đầu nhanh chóng biến hóa, thân thể bành trướng, lân phiến trải rộng, móng tay bắn ra...

Trong khoảnh khắc, vùng đất bỏ hoang như quần ma loạn vũ, kỳ quái khó tả.

Lòng đất.

Ninh Vô Dạ cau chặt hàng lông mày, tình huống này là như thế nào?

Hắn ta chỉ nói tôn hiệu của mình, sao những dân bản địa trong mộng cảnh này đều điên hết rồi?

Ngay sau đó, hắn ta tập trung ý chí, do dự một chút, lại chú ý đến một lời cầu xin.

Vực sâu.

Bóng tối, vặn vẹo, điên cuồng, sa đọa, cuồng bạo, ô uế...

Từng lớp lân phiến sinh ra, đầu mọc sừng thú, toàn thân sinh linh có màu tím xanh, di chuyển bước chân nặng nề vừa đi vừa về.

Đôi mắt bọn họ xám trắng, con ngươi hiện ra hình đường đọc, chân trước như trảo, chỉ sau là vó, trên cánh tay khỏe mạnh quấn quanh từng sợi xiềng xích liệt hỏa, không ngừng tản ra khí tức hung tàn, ô uế.

Bỗng nhiên, giữa không trung cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Kê Trường Phù mặc áo bào trắng hơn tuyết từ từ mở mắt, ánh sáng trong mắt và Thiên Ý ngọc trên mi tâm chiếu rọi lẫn nhau, rạng rỡ sáng tỏ.

Toàn bộ sinh linh ở đây, lập tức nhìn về phía hắn ta theo bản năng.

Trong nháy mắt nhìn đến Kê Trường Phù, toàn bộ sinh linh đều phát ra một tiếng kêu vô cùng đau khổ, lại điên cuồng gào thét.

Ngay sau đó, huyết nhục của bọn họ bắn tung toé ra, bên trong thân thể sinh ra vô số đóa hoa huyết nhục kỳ quái cuồng loạn, quỷ quyệt như đột nhiên nở rộ.

Kê Trường Phù mỉm cười, không ngạc nhiên chút nào.

"Không thể nhìn thẳng vào tiên nhân", đây là một quy tắc trong Đọa Tiên mộng cảnh.

Kê Trường Phù đạp không mà đứng, đưa mắt nhìn quanh.

Đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt, hắn ta khẽ gật đầu, nơi đây là vực sâu trong mộng cảnh, số lượng "nguyên tiên" nghi lại rất nhiều, tu vi đều rất cường đại, dựa theo tư liệu do Thiên Sinh giáo nắm giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận