Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1658: Ra trận

Lúc ở trong giấc mộng, một trong ba điều kiện mà hắn nói đến là yêu cầu Hồng Phấn tân nương nói ra một con đường an toàn rời khỏi U Tố mộ.

Tuy tạo hóa do "Chú" để lại ở U Tố mộ rất quan trọng nhưng trong tình huống Hồng Phấn tân nương đã bị hắn khống chế, sao hắn không hỏi lối ra trước, đưa đám người Lệ sư tỷ và Yến Minh Họa rời khỏi U Tố mộ, sau khi xác định bọn họ rời xa nơi nguy hiểm lại một mình đi giành cơ duyên, như thế mới càng chắc chắn, cũng không có nỗi lo về sau.

Nhưng vừa rồi dọc theo con đường này, hắn lại bỏ qua tất cả vấn đề mấu chốt!

Bao gồm việc nghe ngóng lai lịch của đối phương cũng giống vậy.

Cho đến vừa rồi đến gần cửa ra vào, Bùi Lăng mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên lấy lại tinh thần.

Hắn là truyền nhân của "Chú", nắm giữ thủ đoạn của "Chú", Hồng Phấn tân nương là thuộc hạ một vị cấm kỵ khác, sao trên người lại không có một chút thủ đoạn át chủ bài do cấm kỵ để lại?

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng tiếp tục hỏi: "Nếu cuối cùng vẫn là ta được tạo hóa của Chú, hai vị kia... Có ra tay hay không?"

"Úc" ngắn gọn trả lời: "Vị do ta hầu hạ sẽ không làm vậy"

Nghe vậy, Bùi Lăng quay sang nhìn về phía Hồng Phấn tân nương.

Mặt phấn má đào dưới hỉ khăn hơi dao động, đôi môi đỏ tươi cong lên mỉm cười mê người, Hồng Phấn tân nương dịu dàng nói:

"Vị do thiếp thân hầu hạ rất chán ghét người sống"

"Nhưng chắc cũng không ra tay với chủ nhân"

Bùi Lăng mặt không đổi sắc, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn cũng không tin hoàn toàn lời nói của Hồng Phấn tân nương và "Úc".

Nhưng nhìn từ tình huống hiện tại, dường như giữa hai vị cấm kỵ kia và "Chú" có ước định gì đó.

"Chú" cho phép hai vị cấm kỵ cũng phái người đến đây giành tạo hóa do hắn ta để lại, coi như trao đổi, hai vị cấm kỵ cũng không thể ra tay với truyền nhân nắm trong tay truyền thừa của "Chú"...

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán.

Hơi suy nghĩ, Bùi Lăng nói: "Một vấn đề cuối cùng,"

"Nếu ta không phải truyền nhân chân chính của Chú, sẽ như thế nào?"

"Úc" cực kỳ bình tĩnh nói: "Ngươi có thể đến đây, chính là truyền nhân của Chú!"

Nghe đến đó, Bùi Lăng khẽ gật đầu, trong khoảng thời gian dừng lại hắn đã sắp đến cực hạn.

Lại kéo dài nữa, có lẽ sẽ giống những quỷ vật trước đó, bị cửa ra vào hấp thu sạch sẽ, không để lại chút vết tích nào.

Thế là, Bùi Lăng không lên tiếng nữa, nhanh chân đi về phía trước.

Váy đỏ phất phơ, áo bào trắng tung bay, Hồng Phấn tân nương, "Úc" và "Tham nô" lập tức đuổi theo.

Bốn bóng người nhanh chóng đi vào trong cửa, trong nháy mắt biến mất ở hư không, dường như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, khắp nơi quay về trống rỗng không có gì.

Không biết núi độc lâu cao lớn nguy nga đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, di cốt trắng đục chồng chất kéo dài, cơn gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng, gào thét trào lên.

Nơi xa có sương trắng bốc lên như nấu, lạnh lẽo tĩnh mịch.

Giống như ngàn vạn năm đã hình thành thì không thay đổi.

Sương mù cuồn cuộn, âm u lạnh lẽo dày đặc, rắn chắc bao quanh một đoàn người.

Lúc ngọn lửa màu đỏ thắm nhảy nhót, soi sáng ra từng tấm phù lục vờn quanh, khí tức trong trẻo không ngừng tiêu tán, đề phòng xung quanh.

Trên lông mày và lông mi Phó Huyền Tự, Chung Quỳ Việt Cức và Ninh Vô Dạ đều là sương tuyết màu xám đen, bọn họ đã đi trong sương mù một lúc lâu.

La bàn lơ lửng ở trước mặt, vị trí trà lâu ở ngay phía trước bọn họ không xa.

Bỗng nhiên, Phó Huyền Tự dừng bước lại.

Chung Quỷ Việt Cức và Ninh Vô Dạ lập tức dừng lại theo, ngọc tỉ và phi kiếm đã nằm trong lòng bàn tay.

Chỉ thấy Phó Huyền Tự cau mày truyền âm nói: "Chút quãng đường đó, chúng ta đã đi rất lâu!"

Nghe vậy, sắc mặt Chung Quỳ Việt Cức và Ninh Vô Dạ lập tức trở nên nghiêm nghị.

Những thủ đoạn phù trận, [Dân tâm sở hướng] và kiếm trong mắt đều không có bất kỳ phản ứng gì, nói gần đây không có quỷ vật cũng không có nguy hiểm gì khác.

Nhưng nơi đây là U Tố mộ, có thể xảy ra bất kỳ tình huống gì!

Hơi suy nghĩ, Chung Quỳ Việt Cức truyền âm hỏi: "Có phải đi nhầm vào pháp tắc chi địa nào không?"

Phó Huyền Tự khẽ lắc đầu, sau đó truyền âm nói: "Ta nhìn chằm chằm vào la bàn, nơi này không có pháp tắc chi địa nào khác"

"Hơn nữa, nếu thật sự là pháp tắc chi địa, sương mù chung quanh sẽ suy yếu rõ ràng."

"Nhưng đoạn đường này chúng ta đi về phía trước, vẫn ở trong sương mù."

Ninh Vô Dạ nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Không phải quỷ vật cũng không phải pháp tắc chi địa, rất có thể là bản thân U Tố mộ thay đổi."

"Chưa chắc la bàn đã chính xác, tốt nhất chúng ta quay về một đoạn, xem vừa rồi có đi nhằm đường hay không"

"Cũng được." Phó Huyền Tự suy nghĩ một chút liền đưa tay thu hồi la bàn, gật đầu đồng ý.

Ba người xoay người, bắt đầu đi trở về.

"Tí tách": "tí tách": "tí tách"...

Thỉnh thoảng giọt nước ngưng kết từ âm khí đập xuống mặt đất xốp mềm, giữa từng cành khô phát ra tiếng vang âm u lạnh lẽo.

Ba người vận chuyển thị lực, kiểm tra dấu vết từng tấc trên mặt đất.

Sau một lát, bọn họ phát hiện trong sương mù phía trước, một tòa trà lâu hình bóng lay động đứng sừng sững.

Không nhìn rõ chi tiết của nó, hình dáng lại cực kỳ quen mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận