Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1496: Dưới màn đêm (1)

Nơi lực lượng này đi qua, nhanh chóng ngừng lại sự nhiễu sóng của bọn họ, thậm chí tu vi cảnh giới cũng lập tức tăng lên, chẳng mấy chốc đã như tăng lên ngàn vạn lần, một trời một vực với thực lực trước đó của bản thân!

Ba người một yêu giật mình, chưa biết xảy ra chuyện gì, bên tai đã nghe được một giọng nói già nua: "Không muốn chết, cứ làm theo lời chúng ta nói!"

Cùng lúc đó, Trang Thục công chúa lập tức nói: "Ra tay!"

Sắc mặt Bùi Lăng cứng đờ, hắn không biết trong hiện thực xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại từng đợt cảm giác kỳ quái không ngừng đánh thẳng vào nhục thể của hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.

Nghe được lời nói của ý chí Chân Tiên, hắn đành phải nhắm mắt nói: "Tốt!"

Nói xong, Bùi Lăng lập tức nói ở trong lòng: "Hệ thống, ta muốn tu luyện. Một khóa uỷ thác [Tâm Ma Đại Diễn Chú]"

"Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài! Một khóa uỷ thác, trí năng thăng cấp! Hiện tại bắt đầu uỷ thác tu luyện, thân thiết nhắc nhở: Trong lúc tu luyện, ký chủ sẽ mất quyền khống chế thân thể, xin đừng hoảng sợ..."

"Leng keng! Kiểm tra ra tu luyện [Tâm Ma Đại Diễn Chú] cần tế phẩm, kiểm tra ra tế phẩm..."

"Leng keng! Hệ thống đem đưa tặng miễn phí một nhóm tế phẩm thượng giai cho ngài..."

"Leng keng! Kiểm tra ra công kích lô đỉnh, hệ thống tiếp tục tu luyện cho ngài..."

Chẳng mấy chốc, Bùi Lăng chịu từng đợt kích thích khó hiểu, bị hệ thống điều khiển dùng [Hoặc Hồn thần thông] khống chế toàn bộ sinh linh trong nhà tù, ngay sau đó bắt đầu thi triển [Tâm Ma Đại Diễn Chú] 1...

Vĩnh Dạ hoang mạc.

Giống như lời cầu nguyện nói nhỏ cháy bỏng của vô số người chậm rãi quanh quẩn.

Chỗ sâu.

Chín cột đá yên tĩnh đứng sừng sững.

Lôi đình vạn quân, ầm vang di chuyển.

xiềng xích thiên kiếp quấn quanh chín trụ đá không ngừng vang lên, màu tím xanh lóe lên liền biến mất, tản ra thiên uy hùng hậu.

Dưới một cây cột đá trong đó, thỉnh thoảng điện quang chiếu sáng ra một bóng dáng sát khí quanh quẩn.

Bùi Lăng đặt hai tay sau lưng, yên tĩnh đứng đó, hắn nhắm nghiền hai mắt còn trong ngủ say.

Văn Nhân Linh Sắt nửa quỳ trước mặt Bùi Lăng, sắc mặt đỏ hồng, hô hấp càng ngày càng gấp rút, hơi thở nóng rực, đôi mắt ngập nước xinh đẹp như nước xuân xoay chuyển, như muốn chảy xuôi ra.

Trên tay nàng đang cực kỳ không thuần thục lặp đi lặp lại một động tác.

Trước mặt vị này là Thánh Tử Trọng Minh tông tội lỗi chồng chất, có thể gọi là tội ác chồng chất, còn từng là phạm nhân khu chữ "Thiên" Độ Ách uyên!

Nàng là Tư viên Độ Ách uyên, hiện tại lại hầu hạ một phạm nhân Độ Ách uyên như vậy, đây... Đây thật sự là chuyện không thể tưởng tượng!

Nhưng bây giờ Văn Nhân Linh Sắt cũng không biết đạo tâm của mình xảy ra chuyện gì.

Lúc này càng nhận ra hành động hoang đường của mình, trên tay càng không dừng được.

Trong đạo tâm như xen lẫn một loại cảm giác cấm kỵ kỳ quái, hô hấp của nàng càng ngày càng nặng, vô thức mở ra đôi môi son xinh đẹp ướt át.

Lúc này Bùi Lăng còn đang ngủ say, quanh người cuồn cuộn sát khí, mùi máu tanh đặc biệt của tu sĩ ma đạo như thực chất.

Không cần da thịt chạm nhau, chỉ nhìn từ xa đã biết tên Thánh Tử Trọng Minh tông này tàn sát vô số, việc ác từng đống. Đây là kể ác mà ngày xưa Văn Nhân Linh Sắt căm thù đến tận xương tuỷ, muốn giết cho thoải mái!

Chỉ sợ dốc hết Vạn Hủy hải, cũng khó rửa sạch tội lỗi.

Ngửi mùi hương vốn nên vô cùng chán ghét này, Văn Nhân Linh Sắt nghe theo đạo tâm của mình, dồn dập thở dốc mấy lần, sau đó quỷ thần xui khiến vươn đầu lưỡi...

Sau đó, động tác trên tay chưa dừng lại, môi son cũng tham gia vào trong đó...

Phốc phốc... Phốc phốc... Phốc phốc...

Lôi đình tạm nghỉ, tiếng nói nhỏ Vĩnh Dạ như thì thầm rầm rĩ vang lên, dày đặc như thủy triều quanh quẩn bên tai, không vung đi được.

Chín cây cột đá đứng sừng sững như từ xưa đến nay, trầm mặc vờn quanh chiếc quan tài huyết sắc lơ lửng ở chính giữa.

Bóng tối sền sệt như một dòng sông đen nhánh, liên tục không ngừng chảy xuôi ra từ trong khe hở quan tài, khiến toàn bộ Vĩnh Dạ hoang mạc càng thêm quỷ quyệt âm trầm.

Từng đạo tử điện vút không mà qua, điện quang lạnh băng soi sáng ra cái bóng lờ mờ.

Cột đá cao lớn lộ ra rất nhiều sinh linh nhỏ bé như sâu kiến, đều nhắm nghiền hai mắt, ngủ say trong mộng, thẳng tắp xếp hàng.

Tình cảnh này trầm mặc, quỷ dị, âm trầm, đáng sợ.

Nhưng đột nhiên xuất hiện tiếng động kỳ quái, lại không ngừng đứt quãng truyền ra trong tiếng lôi đình, xen lẫn trong tiếng nói nhồ như giòi trong xương, càng lộ rõ sự hỗn loạn.

Bùi Lăng vẫn đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền không hề có dấu hiệu mở ra, chỉ có điều bắp thịt cả người hắn dần bắt đầu căng cứng.

Văn Nhân Linh Sắt càng ngày càng chìm đắm trong đó, lúc đầu động tác của nàng còn cực kỳ không lưu loát, nhưng chỉ trong chốc lát đã suy nghĩ ra chút kỹ xảo, tốc độ dần nhanh hơn rất nhiều.

Mái tóc ngắn ngang cằm lộn xộn bay lên giữa không trung theo động tác, tản ra như phi bồng.

Ngay vào lúc này, Bùi Lăng đột nhiên giơ tay lên, bắt đầu nhanh chóng bấm pháp quyết như đang thi triển một loại thuật pháp nào đó.

Động tác của Văn Nhân Linh Sắt lập tức cứng đờ, vội vàng buông môi son ra, ngửa đầu nhìn về phía Bùi Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận